Thơ » Mỹ » Paul Frederic Simon
Đăng bởi Minh Sơn Lê vào 06/06/2023 20:42
Hello darkness, my old friend
I’ve come to talk with you again
Because a vision softly creeping
Left its seeds while I was sleeping
And the vision that was planted in my brain
Still remains
Within the sound of silence
In restless dreams, I walked alone
Narrow streets of cobblestone
‘Neath the halo of a street lamp
I turned my collar to the cold and damp
When my eyes were stabbed by the flash of a neon light
That split the night
And touched the sound of silence
And in the naked light, I saw
Ten thousand people, maybe more
People talking without speaking
People hearing without listening
People writing songs that voices never shared
And no one dared
Disturb the sound of silence
“Fools” said I, “You do not know
Silence like a cancer grows
Hear my words that I might teach you
Take my arms that I might reach you”
But my words, like silent raindrops fell
And echoed in the wells of silence
And the people bowed and prayed
To the neon god they made
And the sign flashed out its warning
In the words that it was forming
Then the sign said,
“The words on the prophets are written
on the subway walls in tenement halls”
And whispered in the sound of silence
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi Minh Sơn Lê ngày 06/06/2023 20:42
Đã sửa 1 lần, lần cuối bởi Minh Sơn Lê ngày 07/06/2023 16:58
Xin chào bóng tối, hỡi người bạn cũ
Tôi đến chuyện trò với bạn nữa thêm
Bởi một cảm quan nhè nhẹ vừa len
Để lại mầm trong khi tôi đang ngủ
Và cảm quan đã gieo vào trí não
Vẫn còn đây
Trong tiếng động âm thầm
Mộng không yên, mình tôi dạo bước chân
Những con đường nhỏ trải đầy đá cuội
Dưới vầng quang của ngọn đèn trên lối
Lật cổ áo mình trong ướt lạnh không
Khi mắt tôi xuyên bởi ánh neon
Xẻ đêm
Chạm vào âm thanh thinh lặng
Trong ánh sáng trần, tôi trông thấy hẳn
Mười nghìn người, có thể còn nhiều hơn
Người ta nói mà chẳng nói gì hơn
Mọi người nghe mà không nghe được lẽ
Người viết bài ca tiếng không chia sẻ
Chẳng ai làm
xáo trộn tiếng lặng câm
“Ngu” tôi bảo, “em đâu có biết rằng
Sự im lặng như ung thư nẫy mọng
Nghe lời tôi để mà cho hiểu rộng
Nắm tay tôi để tôi với tới em”
Nhưng lời tôi, như mưa rơi êm đềm
Và vang vọng trong giếng đời tịch lặng
Rồi người ta cúi đầu và cầu khấn
Với thần đèn mà họ đã tạo thành
Dấu loé lên lời cảnh báo lạnh tanh
Trong những từ mà đã thành khuôn mẫu
Dấu chỉ,
“Những lời nhà tiên tri đã báo
trên vách tàu điện ngầm trong chung cư”
Và thì thầm trong tiếng của tịch u