Nỗi buồn không gì tả xiết
Mở đôi mắt thô lố nhìn,
Bình hoa mơ màng tỉnh giấc
Tung ánh pha lê sáng choang.

Cả căn phòng đang tràn ngập
Vị ngọt đê mê mệt nhừ.
Vương quốc này thì quá nhỏ
Đắm chìm quá nhiều trong mơ

Một chút rượu vang đỏ thắm
Thêm chút nắng vàng tháng năm
Những ngón tay dài trắng muốt
Bẻ miếng bánh giòn mỏng tang.

Khi bạn so găng với cuộc đời, cuộc đời luôn luôn thắng (Andrew Matthews)