Ta đã trở về thành phố của mình, quen thuộc đến trào nước mắt,
Quen đến viêm amidan lúc còn thơ, quen đến từng tĩnh mạch.

Ngươi đã về đấy ư – thế thì nuốt cho nhanh ánh sáng
Của hàng đèn bờ kênh - thứ dầu cá vàng sanh sánh.

Nhận ra ngay cho nhanh đi ngày tháng chạp âm u
Khi lòng đỏ trứng mặt trời bị bôi nhọ nhem bằng hắc ín tối mù

Peterburg, ta còn chưa muốn chết
Ngươi vẫn còn giữ mọi số điện thoại của ta.

Peterburg, ta vẫn còn giữ mọi địa chỉ nhà
Nơi giọng nói của những người đã chết ta cũng nhất định sẽ tìm ra.

Ta sống trên cầu thang tối đen, và tiếng chuông ngân
Đập vào thái dương như dứt thịt dứt da

Ta thao thức suốt đêm không ngủ chờ khách quý đến nhà
Chờ tiếng leng keng tháo then ngang như tháo gông cùm và xích sắt.

Khi bạn so găng với cuộc đời, cuộc đời luôn luôn thắng (Andrew Matthews)