Thơ » Pháp » Louise Labé
Đăng bởi Minh Sơn Lê vào 11/02/2021 15:33
Après qu’un temps la grêle et le tonnerre
Ont le haut mont de Caucase battu,
Le beau jour vient, de lueur revêtu.
Quand Phébus a son cerne fait en terre,
Et l’Océan il regagne à grand’erre ;
Sa soeur se montre avec son chef pointu.
Quand quelque temps le Parthe a combattu,
Il prend la fuite et son arc il desserre.
Un temps t’ai vu et consolé plaintif,
Et défiant de mon feu peu hâtif ;
Mais maintenant que tu m’as embrasée,
Et suis au point auquel tu me voulais,
Tu as ta flamme en quelque eau arrosée,
Et es plus froid qu’être je ne soulais.
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi Minh Sơn Lê ngày 11/02/2021 15:33
Sấm và mưa đá rồi tan
Núi Caucasus ngổn ngang chịu hàng
Ngày sang, rực rỡ dương quang
Khi Phebus trao nhẫn bằng đất nung
Và anh ôm cả đại dương
Trước người con gái khoe hương sắc mình
Người Parthia chiến chinh
Cây cung lỏng lẻo anh đành rút ra.
Rồi anh bày tỏ thiết tha
Mặc tình ngọn lửa lập loà trong em
Giờ thì anh đốt lại em
Và anh đến điểm muốn tìm nơi em
Lửa anh làm nước phun lên
Em chưa từng uống giọt tình đâu anh.