Đăng bởi Minh Sơn Lê vào 17/01/2024 06:29
As to some lovely temple, tenantless
Long since, that once was sweet with shivering brass,
Knowing well its altars ruined and the grass
Grown up between the stones, yet from excess
Of grief hard driven, or great loneliness,
The worshiper returns, and those who pass
Marvel him crying on a name that was,-
So is it now with me in my distress.
Your body was a temple to Delight;
Cold are its ashes whence the breath is fled,
Yet here one time your spirit was wont to move;
Here might I hope to find you day or night,
And here I come to look for you, my love,
Even now, foolishly, knowing you are dead.
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi Minh Sơn Lê ngày 17/01/2024 06:29
Như ngôi đền đáng yêu, không người ở
Đã lâu rồi, quấn quýt với đồng thau,
Bàn thờ bị huỷ hoại và cỏ bao
Vươn lên giữa đá xanh, phơi thừa thải
Của khổ đau, hoặc cô đơn vĩ đại,
Người suy tôn trở lại, kẻ đi qua
Lạ vì một cái tên anh khóc la,-
Tình cảnh của em giờ đây chẳng khác.
Thân xác anh là ngôi đền khoái lạc;
Thành tàn tro lạnh lẽo lúc hơi tàn,
Ở đây lúc tinh thần anh lạc an;
Em hy vọng ngày đêm tìm anh suốt,
Và anh đến tìm em, tình yêu buộc,
Để bây giờ, ngu ngốc, biết anh xa.