Đăng bởi Minh Sơn Lê vào 01/11/2021 19:50
Gazing upon him now, severe and dead,
It seemed a curious thing that she had lain
Beside him many a night in that cold bed,
And that had been which would not be again.
From his desirous body the great heat
Was gone at last, it seemed, and the taut nerves
Loosened forever. Formally the sheet
Set forth for her to-day those heavy curves
And lengths familiar as the bedroom door.
She was as one that enters, sly, and proud,
To where her husband speaks before a crowd,
And sees a man she never saw before –
The man who eats his victuals at her side,
Small, and absurd, and hers: for once, not hers, unclassified.
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi Minh Sơn Lê ngày 01/11/2021 19:50
Chàng giờ đây, trông như là chết thảm,
Có vẻ tò mò nàng thấy mà ham
Bên chàng nhiều đêm trên giường lạnh câm,
Và những việc đó rồi không còn nữa.
Cơ thể ham muốn của chàng, bừng lửa
Dây thần kinh căng thẳng, dường mất tăm
Mãi buông xuôi. Như trang giấy thả nằm
Khiến nàng nay những đường cong nặng trĩu
Chiều dài quen như cửa căn phòng ngủ.
Nàng bước vào, láu lỉnh và kiêu căng,
Nơi chồng cô nói chuyện trước bầu đoàn,
Gặp người đàn ông nàng chưa từng thấy –
Đàn ông đó ngồi ăn bên nàng ấy,
Chút gì vô lý, nàng: chửa định phân.