Thơ » Mỹ » Edgar Allan Poe
Đăng bởi Minh Sơn Lê vào 28/01/2024 16:25
The happiest day- the happiest hour
My sear’d and blighted heart hath known,
The highest hope of pride and power,
I feel hath flown.
Of power! said I? yes! such I ween;
But they have vanish’d long, alas!
The visions of my youth have been-
But let them pass.
And, pride, what have I now with thee?
Another brow may even inherit
The venom thou hast pour’d on me
Be still, my spirit!
The happiest day- the happiest hour
Mine eyes shall see- have ever seen,
The brightest glance of pride and power,
I feel- have been:
But were that hope of pride and power
Now offer’d with the pain
Even then I felt- that brightest hour
I would not live again:
For on its wing was dark alloy,
And, as it flutter’d- fell
An essence- powerful to destroy
A soul that knew it well.
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi Minh Sơn Lê ngày 28/01/2024 16:25
Ngày giờ hạnh phúc - nhất đời
Tim tôi khô héo tàn rơi nghẹn ngào,
Tự hào hy vọng quyền cao,
Tôi đà cảm thấy bay vào xa xôi.
Quyền năng! tôi bảo? Đúng! thôi;
Nhưng tan biến mất lâu rồi, than ôi!
Thanh xuân ảo tưởng đời tôi -
Cũng đành buông để xa trôi êm đềm.
Và, giờ hãnh diện, gì em?
Một lông mày khác để lên kế thừa
Em cài nọc độc tôi chưa
Lặng im đi, để cho vừa lòng tôi!
Ngày giờ hạnh phúc - nhất đời
Mắt tôi sẽ thấy- thấy rồi cũng quen,
Quyền năng hãnh diện ngời lên,
Tôi đà cảm thấy- đã quen thuở nào:
Quyền năng hãnh diện vào đâu
Bây giờ dâng hiến nỗi đau rã rời
Dẫu tôi vẫn thấy- ngày tươi
Tôi không sống nữa:
Vì đời nhuộm đen,
Và, khi rơi xuống - rung lên
Bản năng - mạnh mẽ huỷ
trên linh hồn.