Khi Don Juan xuống đến bờ suối Cửu Tuyền
Và đã trả tiền đò cho Charon - lão lái đò âm phủ
Một gã ăn mày, âm thầm, mắt tự hào như Antisthène
Giật mỗi chiếc mái chèo với một cánh tay trả thù hung dữ

Ngực hở, áo phanh dưới bầu trời tối u minh
Một đoàn phụ nữ vú xệch, lưng co quằn quại
Và như một bầy đống thú vật sắp hy sinh
Đằng sau Don Juan kéo dài những tiếng rên la thảm hại

Sganarelle cười cợt đòi chủ trả nốt tiền công
Còn ông già Don Luis giơ một ngón tay run bắn
Chỉ cho những bóng ma thất thểu hai bờ sông
Đứa con táo tợn đã giễu mái tóc cha bạc trắng

Nàng Elvire trinh thục gầy run rẩy trong áo tang
Bên cạnh người chồng bội bạc đã là tình nhân ngày trước
Đòi hỏi một nụ cười chót dịu dàng
Tươi sáng êm đềm như lời đầu tiên nguyện ước

Một pho tượng đá trong áo giáp đứng thẳng oai nghiêm
Bên chân lái trong dòng sông đen rẽ nước
Nhưng người anh hùng cúi xuống lưỡi kiếm thản nhiên
Nhìn vệt nước dài không thèm thấy thèm trông gì khác


[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]
Khi bạn so găng với cuộc đời, cuộc đời luôn luôn thắng (Andrew Matthews)