Đăng bởi Minh Sơn Lê vào 24/08/2022 18:04
L’automne a lentement mouillé les paysages;
Son humide tristesse en mon cœur s’insinue.
La nature, pourtant, ne peut me sembler nue.
Puisque en elle, au lointain, respire ton visage.
Je reproche à mes yeux de se sentir déçus
Par la légère pluie enserrant l’univers.
Mais l’été fut plaintif. Bientôt voici l’hiver.
Et je me sens mourir, car je n’ai pas reçu
Les seuls dons que mon cœur hanté se représente:
Mon épaule meurtrie, et ta tête, pesante…
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi Minh Sơn Lê ngày 24/08/2022 18:04
Có 1 người thích
Thu lan man ướt cảnh quan;
Nỗi buồn ray rức bàng hoàng hồn em.
Thiên nhiên, tuy, chẳng lộ thêm.
Từ, xa, đã thoảng qua trên mặt này.
Tại mắt em thất vọng đầy
Bởi cơn mưa nhẹ phủ vây hoàn cầu.
Hè buồn. Đông chẳng còn lâu.
Em như sắp chết, bởi sầu ngóng trông
Món quà duy nhất ghi lòng:
Bờ vai em tím, chất chồng đầu anh...