Nào ta cùng ra bờ sông,
Nơi những con sóng êm đềm
Chờ hôn chân ta đắm đuối;
Nơi những vì sao muộn phiền
Trên đầu ta long lanh rọi.

Những cơn gió nhẹ thơm hương
Gỡ tóc em xoăn bối rối;
Đi nhé em... Những cây dương
Đang buồn bã lên tiếng gọi.

Bên nhau ngọt ngào mê đắm
Anh nghe cây lá rì rào.
Ta cùng trốn khỏi nỗi buồn,
Và cùng quên thế nhân nào!

Họ giày vò chúng ta nhiều
Họ làm chúng ta khổ đau,
Một số nhân danh tình yêu,
Số khác thì vì thù nghịch.

Chúng ta quên đi tất cả
Khi liềm trăng toả ánh ngời
Hoạ mi cất cao tiếng hót
Ngợi ca thiên nhiên tươi đẹp
Và Chúa quyền năng đời đời.