Upagupta, môn đồ của Đức Phật nằm ngủ trong bụi đất bên bức tường của thành phố Mathura
Đèn đóm khắp nơi đã tắt, cửa đóng then cài, và trên bầu trời u ám của tháng Tám các vì sao mờ ảo
Chân ai leng keng vòng nhạc, bất ngờ chạm vào ngực chàng?
Chàng giật mình thức dậy, và ánh đèn của người phụ nữ chạm vào đôi mắt khoan dung của chàng
Nàng là vũ nữ, khoác trên người chiếc áo màu thiên thanh, nạm ngọc sáng ngời, say sưa với men rượu nồng nàn tuổi trẻ
Nàng hạ thấp chiếc đèn và nhìn thấy khuôn mặt chàng với vẻ đẹp khắc khổ
Nàng nói, "Hãy tha thứ cho em, nhà sư khổ hạnh; em xin cung đón người về nhà em. Bụi đất không phải là chiếc giường phù hợp với chàng"
Nhà sư khổ hạnh trả lời, "Nàng ơi, nàng hãy đi trên con đường của mình, rồi khi thời gian chín muồi, ta sẽ đến bên nàng"
Đột nhiên đêm tối nổi lên sấm sét sáng loé
Cơn bão gầm gừ cả một vùng trời, nàng vũ nữ run lên trong sợ hãi

Hai bên đường cây cối ra hoa
Xa nghe tiếng sáo vui tươi ngân vang trong không khí mùa xuân ấm áp
Những thị dân đã đi vào rừng, đến với mùa lễ hội ngàn hoa
Từ trên trời cao vầng trăng viên mãn soi xuống đêm tối của phố phường im ắng
Nhà sư khổ hạnh trẻ tuổi bước đi dọc đường phố vắng tanh, trên những cành xoài chim cu cu tương tư trắng đêm than thở
Upagupta đi qua cổng thành phố và dừng lại ở một góc tường thành
Người phụ nữ đang nằm co đôi chân trong bóng tối của bức tường, khốn khổ với căn bệnh dịch hạch hắc ám, lở loét đầy người, bị xua đuổi ra khỏi phố phường?
Nhà sư khổ hạnh ngồi xuống bên nâng, nâng đầu nàng lên đặt trên đầu gối của mình, nhỏ từng giọt nước làm ẩm ướt đôi môi và thoa dầu thơm lên thân thể của nàng
Người phụ nữ hỏi, "Chàng là ai, mà nhân từ đến vậy?"
Nhà sư trẻ đáp, "Thời khắc cuối cùng đã tới, ta đến thăm nàng và sẽ ở lại nơi đây"


[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]
Khi bạn so găng với cuộc đời, cuộc đời luôn luôn thắng (Andrew Matthews)