Cuối cùng như trong bản thân ông, sự bất diệt làm biến đổi
Thi nhân với thanh đoản kiếm tuốt trần
Đã gây cho thế kỷ của ông bị kinh hoàng, bởi không hiểu được
Cái chết đã chiến thắng trong tiếng nói lạ lùng này!

Như một cái giật mình hèn kém của con giao long xưa
Được thiên thần cho một nghĩa trong sáng hơn
Trong những lời của bộ lạc, chúng lớn tiếng công bố tà thuật
Trong làn sóng không vẻ vang của một thứ hỗn hợp màu đen nào đó

Đất và mây hiềm thù, ôi sự bất bình!
Nếu như ý tưởng của chúng ta chưa chạm trổ được một đồ khắc lõm
Mà ngôi mộ của Poe tự trang hoàng sáng chói

Khối yên tĩnh nơi thế gian này bị rớt ngã từ một tai ương tối tăm
Mà ít ra đá hoa cương kia cũng đã vĩnh viễn phô bày giới hạn
Trước những đường bay đen của lời báng bổ rải rác trong tương lai.