Dưới đây là các bài dịch của Phan Cẩm Thịnh. Tuy nhiên, Thi Viện hiện chưa có thông tin tiểu sử về dịch giả này. Nếu bạn có thông tin, xin cung cấp với chúng tôi tại đây.

 

Trang trong tổng số 11 trang (104 bài trả lời)
Trang đầu« Trang trước‹ [1] [2] [3] [4] [5] [6] [7] ... ›Trang sau »Trang cuối

Ảnh đại diện

Một bài ca (Federico García Lorca): Bản dịch của Phan Cẩm Thịnh

- Nếu em nghe tiếng khóc cay đắng
Của rặng trúc đào xuyên qua tĩnh lặng
Thì em sẽ làm gì, hở em yêu?
- Em chỉ biết thở dài.

- Nếu em nhìn thấy rằng ánh sáng
Gọi em theo mình, rồi đi thẳng
Thì em sẽ làm gì, hở em yêu?
-Em sẽ nhớ về biển khơi.

- Nếu trong vườn, dưới bóng ô liu
Lời "anh yêu em" anh sẽ nói
Thì em sẽ làm gì, hở em yêu?
- Em sẽ ghìm mình lại.

Ảnh đại diện

Nói bên tai cô gái (Federico García Lorca): Bản dịch của Phan Cẩm Thịnh

Anh đã không muốn
Không muốn nói một điều gì.

Anh nhìn thấy trong mắt em kia
Hai cành cây không thể
Màu vàng, rất vui và nhẹ.

Chúng lay động, đung đưa.

Anh đã không muốn
Không muốn nói một điều gì.

Ảnh đại diện

Cây bài hát (Federico García Lorca): Bản dịch của Phan Cẩm Thịnh

Một cành cây cô độc
Giọng hát còn run rẩy, âu lo
Vì ngọn gió chiều hôm qua
Và những buồn đau ngày trước.

Một cô gái trên đồng đêm nay
Cô gái buồn, cô gái hát
Cô gái đi tìm cành cây
Nhưng cô gái không tìm được.

Ánh trăng đang dần tàn
Nhưng cô gái không tìm được
Hàng trăm cánh hoa ánh bạc
Lên người cô gái trùm lên.

Và tự cô gái trở thành
Như một cành cây biết hát
Run vì cơn gió hôm qua
Và những buồn đau ngày trước.

Ảnh đại diện

Gặp nhau (Federico García Lorca): Bản dịch của Phan Cẩm Thịnh

Bây giờ anh và em đã chẳng gặp nhau
Mặt đối mặt
Như ngày nào.
Tự mình, em hiểu lấy
Rằng anh đã yêu người ấy.
Lạy Chúa tôi!
Em hãy bước nhẹ trên lối đi này.

Như trong ngày Chúa bị hành hình
Dấu vết từ những chiếc đinh
Trên cổ tay anh còn đọng
Và phía trước hãy còn chiếc bóng
Thấm máu rồi, em không thấy hay sao?

Đừng bao giờ còn ngoái lại nhìn nhau
Em đi đi, trong sâu thẳm, hãy nguyện cầu
Ngài Cajetan thần thánh(*)
Và hãy nói với Ngài, trong im lặng
Rằng bây giờ anh và em đã chẳng gặp nhau
Mặt đối mặt
Như ngày nào.


* Saint Cajetan (1480-1547) – người bảo hộ, che chở cho các sản phụ (bà đỡ mát tay). Truyền thuyết kể rằng, một lần có người đàn bà nhờ thánh Antonio giúp cho bà để có đứa con… mảnh giấy mà bà để vào tay Ngài sang ngày hôm sau tìm thấy trên sàn nhà có dòng chữ: “Hãy đến nhờ Thánh Cajetan, tôi bây giờ đang kì nghỉ”. Ở thủ đô Madrid của Tây Ban Nha ngày 7 tháng 8 hàng năm dân chúng kỉ niệm ngày Thánh Cajetan rất rầm rộ. Trong ngày lễ này người ta mời nhau uống Sangria và ăn các loại hoa quả của tình yêu. Ngày lễ này kéo dài đến 15-8.
Ảnh đại diện

Bài hát ru (Federico García Lorca): Bản dịch của Phan Cẩm Thịnh

Em đừng thở, hãy thiếp ngủ em ơi
Con thuyền trên đất của em từ ván cây sồi.
Hãy ngủ ngoan, nàng công chúa đến từ xứ lạ
Thân thể em trắng lên trong đêm khó ngủ
Thân thể em như đất đóng băng
Bình minh đã qua rồi, em hãy ngủ ngoan.
Em bơi đi, em hãy ngủ cho ngon
Con thuyền trên đất của em từ mơ mộng, khói sương.

Ảnh đại diện

Khởi thuỷ (Federico García Lorca): Bản dịch của Phan Cẩm Thịnh

Adam và Eva
Nghe theo lời con rắn
Đã đập vỡ chiếc gương ra
Thành hàng trăm mảnh
Mà hòn đá
Là quả táo ngày xưa.

Ảnh đại diện

Cao hơn (Henry Wadsworth Longfellow): Bản dịch của Phan Cẩm Thịnh

Trên con đường bóng đêm và băng giá
Một chàng trai đi lên núi An-pơ
Mặc tuyết rơi, trong tay một lá cờ
Với dòng chữ đề vô cùng xa lạ:
Cao hơn!

Vầng trán mang nét buồn vì suy nghĩ
Nhưng ánh mắt sắc như một lưỡi gươm
Và nghe như tiếng kèn bạc vang lên
Một ngôn ngữ không ai hay biết cả:
Cao hơn!

Những ánh đèn trong những nhà hạnh phúc
Bếp lửa gia đình ấm áp gọi mời
Nhưng bóng ma và băng giá ngoài trời
Bờ môi chàng như thì thào: cứ mặc
Cao hơn!

Một ông già bảo chàng: "Không đi được!
Nơi ấy bóng đêm, tuyết lở, sông băng
Chảy cuồn cuộn và rộng lớn mênh mông!"
Nhưng lại vẫn câu trả lời dứt khoát:
Cao hơn!

Cô gái gọi: "Em xin chàng dừng bước
Hãy áp mái đầu trên ngực của em!"
Trong đôi mắt chàng ánh sáng màu xanh
Nhưng câu đáp lại như lời thổn thức:
Cao hơn!

"Hãy coi chừng những cành thông khô đấy!
Và sông băng, tuyết lở hãy coi chừng!"
Một người nông dân kêu lên với chàng
Nhưng giọng trả lời từ trên cao ấy:
Cao hơn!

Ở đèo Sait-Bernard chàng gặp nạn
Khi đi lên cao, vào buổi cầu kinh
Những lời cầu nguyện dường như lặng ngừng
Một giọng nói giữa không trung vang vọng:
Cao hơn!

Xác kẻ du hành vùi trong tuyết phủ
Chỉ chó tìm ra sau một thời gian
Vẫn lá cờ nguyên vẹn trong tay chàng
Với dòng chữ đề vô cùng xa lạ:
Cao hơn!

Giờ ở đó, giữa lạnh lùng màu xám
Chàng yên giấc với vẻ đẹp tuyệt vời
Từ bầu trời sáng sủa và xa xôi
Một giọng nói như ngôi sao rụng xuống:
Cao hơn!

Ảnh đại diện

Nửa đường đời (Henry Wadsworth Longfellow): Bản dịch của Phan Cẩm Thịnh

Đến nửa đường đời, tôi để mất dấu vết
Của tháng ngày qua. Xúc cảm ở đâu rồi
Đâu khát khao thời tuổi trẻ, để xây
Một lâu đài của bài ca cao vút.

Đâu phải biếng lười và phải đâu hạnh phúc
Đâu mê say, yêu tha thiết nồng nàn
Nhưng nỗi buồn có lẽ tự lúc sinh
Là lo lắng, là tai ương, chết chóc.

Từ nửa đường lên đồi, tôi nhìn thấy
Quá khứ dưới chân, tất cả tối mù
Và thành phố mịt mờ trong lửa khói

Chỉ tiếng kêu than, niềm vui chẳng thấy
Nghe trên đầu tôi, trong ngọn gió thu
Dòng thác Chết ầm ầm trên cao ấy.

Ảnh đại diện

Sonnet 154 (Thần Tình yêu một lần quên, nằm ngủ) (William Shakespeare): Bản dịch của Phan Cẩm Thịnh

Có một dạo thần tình yêu mê ngủ
Đã bỏ quên ngọn đuốc của ái tình
Những tiên nữ như bầy chim quần tụ
Sát đến gần ngọn lửa cánh tay xinh.

Người đẹp nhất đưa tay cầm ngọn đuốc
Đã từng gây bao đau khổ cho mình
Đem khát khao nàng dìm vào dòng nước
Ngọn lửa tình dập bởi cánh tay xinh.

Và dòng nước đã trở thành nóng bỏng
Đã chữa cho khỏi bệnh biết bao người
Tôi đã đến dòng nước này để tắm
Nhưng vì yêu nên không khỏi nữa rồi.

Tình làm cho dòng nước nóng lên nhiều
Nhưng nước không làm nguội được tình yêu.

Ảnh đại diện

Sonnet 153 (Thần Cupid một lần quên, ngủ thiếp) (William Shakespeare): Bản dịch của Phan Cẩm Thịnh

Thần ái tình ngủ say quên ngọn đuốc
Để tiên cô tinh nghịch đến gần kề
Đem ngọn lửa dìm nhanh vào dòng nước
Mạch nước nguồn lạnh lẽo chốn sơn khê.

Từ ngọn lửa của tình yêu thần thánh
Mạch nước kia thành suối nóng muôn đời
Khắp thiên hạ người đồn nhau tìm đến
Nước trở nên thuốc chữa bệnh cho người.

Nhưng với tôi thần tình yêu – Cupid.
Ngọn lửa từ đôi mắt của người yêu
Thần đem thắp vào con tim tội nghiệp
Tôi tìm về dòng nước chữa cơn đau.

Nhưng thuốc chữa lành bệnh tôi lại ở
Trong đôi mắt thần ái tình thắp lửa.

Trang trong tổng số 11 trang (104 bài trả lời)
Trang đầu« Trang trước‹ [1] [2] [3] [4] [5] [6] [7] ... ›Trang sau »Trang cuối