Dưới đây là các bài dịch của Nguyễn Văn Thiết. Tuy nhiên, Thi Viện hiện chưa có thông tin tiểu sử về dịch giả này. Nếu bạn có thông tin, xin cung cấp với chúng tôi tại đây.

 

Trang trong tổng số 42 trang (414 bài trả lời)
[1] [2] [3] [4] ... ›Trang sau »Trang cuối

Ảnh đại diện

Văn mộ chí (2) (Marina Svetaeva): Bản dịch của Nguyễn Văn Thiết

Tặng L. A. T

Trên mặt đất

– “Mắt nhìn thẳng, ẩn vào trong góc…
Đồng ý không? Chúng tôi đợi lâu rồi”.
– “Tôi chẳng biết. Xin để lại mẹ tôi!
Để lại mẹ. Tôi thế nào cũng được”.

Lời cuối

Hãy tuyệt vời và hãy đau buồn
Vườn mùa thu trong tâm hồn hãy giữ!
Và cứ để toả sáng buổi hoàng hôn
Ngươi với hoàng hôn có quyền đâu chứ.

Kẻ như ngươi không nên làm phật lòng
Tiếng động khô khan – cắt đứt sợi chỉ!

Trong đất

– “Tiếng thở dài có nặng nề trong ngực?
Có luôn tối tăm trong chật hẹp nấm mồ?”
– “Tôi chẳng biết. Hãy để lại người ta
Để lại ngươi ta. Tôi thế nào cũng được”.

Ở trên đất

– “Có yêu bằng tất cả trái tim, có say mê?
Có tức giận vì cái ác?”
– “Ô, lạy Chúa, đồng ý với người ta!
Tôi mệt mỏi. Tôi thế nào cũng được”.

Ảnh đại diện

Văn mộ chí (1) (Marina Svetaeva): Bản dịch của Nguyễn Văn Thiết

Cho người nằm dưới hoa cỏ mùa xuân
Xin Chúa tha ý nghĩ xấu, lỗi lầm!
Người này đã từng đớn đau, phờ phạc
Yêu tiếng cười con trẻ với thiên thần.

Không đuổi sao của tuyết tử đinh hương
Dù đã từng mong vượt qua Chúa tể…
Trong lầm lỗi là đứa bé dịu dàng
Xin Chúa tha thứ cho người, vì thế!

Ảnh đại diện

Những cuốn sách bìa đỏ (Marina Svetaeva): Bản dịch của Nguyễn Văn Thiết

Từ thiên đường của tuổi thiếu niên
Các bạn gửi cho tôi lời tiễn biệt
Trong những cuốn sách bìa đỏ đã sờn
Những người bạn thuỷ chung như nhất.

Học thuộc xong bài tập rất nhẹ nhàng
Tôi chạy đến ngay với bè bạn đó
– Đã muộn! – Mẹ ơi, chỉ có mười dòng!...
Nhưng may mắn là mẹ không còn nhớ!

Trên cây đèn chùm lung linh ánh lửa
Ngồi ở nhà đọc sách thích quá chừng!
Đọc về Kui, Schumann, Greeg*
Tôi hiểu ra số phận của chàng Tom.

Trời tối dần, tươi mát giữa không trung…
Tom hạnh phúc cùng Becky tin tưởng.
Cầm ngọn đuốc – chàng Joe Indian
Đang lạc đường trong bóng đêm hang động…

Nghĩa địa… tiếng kêu cú đêm tiên đoán
(Tôi thấy sợ!) Qua mô đất bay lên
Đứa con nuôi của goá phụ phô trương
Như Diogenes sống trong thùng rộng.

Phòng đăng quang, hơn mặt trời, rực sáng
Trên đầu một chàng trai cân đối – ngai vàng
Bỗng – một ăn mày! Lạy Chúa! đã nói rằng:
“Xin cho phép tôi được kế thừa vương miện!”

Rồi đi vào bóng đêm, ai trong đó
Đau buồn thay cho số phận nước Anh
– Ôi, tại sao giữa những cuốn sách bìa đỏ
Không về ngủ say ở dưới ánh đèn?

Ôi, cái thời tuyệt đẹp thần tiên
Nơi tấm lòng trắng trong, con tim gan dạ
Hỡi những cái tên vàng:
Huck Finn, Tom Sawyer, Ăn mày và Hoàng tử!


* Tên những nhân vật trong những truyện thiếu nhi.
Ảnh đại diện

“Trên mắt những giọt lệ!...” (Marina Svetaeva): Bản dịch của Nguyễn Văn Thiết

Trên mắt những giọt lệ!
Tiếng khóc giận của tình!
Ôi, nước Tiệp lệ tuôn!
Tây Ban Nha máu đổ.

Ôi, một ngọn đồi đen
Bao trùm lên nhân thế!
Đã đến lúc chiếc vé
Trả về lại Hoá công.

Ta chối từ cuộc sống.
Không phải người Bedlam*
Ta chối từ cuộc sống
Với chó sói quãng trường.

Ta từ chối – tru lên
Với cá mập đồng bằng
Ta chối từ bơi lội
Xuống – theo dòng sống lưng.

Lỗ thủng ta không cần
Của tai, của mắt tiên.
Câu trả lời – từ chối
Với thế giới cuồng điên.

Ảnh đại diện

Tặng Maiakovsky (Marina Svetaeva): Bản dịch của Nguyễn Văn Thiết

Trên cả thập ác, trên tù và
Được rửa tội trong khói lửa
Thiên thần chậm chạp, nặng nề
Chào Vladimir muôn thuở!

Anh là người đánh xe, là ngựa
Anh vừa đứng đắn lại cầu kỳ.
Lấy hơi, nhổ vào bàn tay kia:
- Hãy giữ gìn vinh quang xe chở!

Người của điều kỳ diệu quảng trường
Xin chào người lọ lem kiêu hãnh
Người chọn những hòn đá nặng
Không hề quyến rũ bởi kim cương.

Xin chào tiếng sấm sét đá đường!
Ngáp dài phô trương – rồi lại nữa
Càng xe – đôi cánh vẫy vùng
Của thiên thần xe chở.

Ảnh đại diện

Thêm một lời cầu nguyện (Marina Svetaeva): Bản dịch của Nguyễn Văn Thiết

Bây giờ con lại quì gối trước Ngài
Nhìn thấy vòng hoa của Ngài xa xôi lắm.
Cho con hiểu ra không phải tất cả đều là bóng
Không phải là chỉ ôm bóng thế thôi.

Con mệt mỏi, rã rời với những ngày dài
Trong màn sương mù, chẳng mục đích, không lo lắng…
Có thể yêu, nhưng làm sao sống bằng chiếc bóng
Với mười tám tuổi đời ở chốn trần ai?

Người ta nói rằng hạnh phúc buổi đầu tiên
Lòng nở hoa và hân hoan, tất cả!
Nhưng chẳng hề thấy hạnh phúc, ngoài nỗi buồn
Ngoài những người chết, bạn bè không hề có?

Vì muôn thuở người ta đốt lên lòng tin lạ
Và ẩn giấu trong chốn hoang vắng không người
Không, con chẳng cần những nụ cười bằng cái giá
Xúc phạm vào những thần thánh trên trời.

Con không cần hạnh phúc bằng cái giá hạ mình.
Không cần tình yêu! Con buồn – không về nó.
Con xin tân hồn, và chỉ bóng xin Ngài hãy trả
Trong xứ sở yên bình của chiếc bóng yêu thương.

Ảnh đại diện

“Sự nông nổi! Điều lầm lỗi dễ thương...” (Marina Svetaeva): Bản dịch của Nguyễn Văn Thiết

Sự nông nổi! Điều lầm lỗi dễ thương
Người bạn đường, kẻ thù của tôi thương mến!
Vào mắt của tôi, tiếng cười anh ném
Điệu nhảy dập dờn trong thớ thịt đường gân.

Học để chiếc nhẫn không giữ gìn
Với cái người cuộc đời không giao kết!
Bắt đầu với sự may rủi đến cùng
Và trước khi bắt đầu kết thúc.

Để cho như cỏ như cây, như thép
Trong cuộc đời, ta làm được ít quá chừng…
- Dùng sô-cô-la chữa cho nỗi buồn
Và cười với kẻ qua đường vào mặt!

Ảnh đại diện

Ý thích hoang dã (Marina Svetaeva): Bản dịch của Nguyễn Văn Thiết

Tôi yêu những trò chơi như thế
Nơi tất cả đều ngạo mạn, dữ dằn.
Thích để cho kẻ thù là hổ
Và đại bàng!

Để hát lên lời hát kiêu căng:
“Cái chết ở đây, còn kia tù ngục!”
Để đêm với tôi đánh vật
Đêm tự mình!

Tôi lao vào – cái chết tựa lông hồng
Tôi mỉm cười – trong tay dây thòng lọng…
Để cho xé tôi ra từng mảnh
Trận cuồng phong!

Để cho tất cả kẻ thù – là anh hùng!
Để cho chiến tranh sau tiệc lễ!
Để cho trên đời chỉ còn hai kẻ:
Tôi và thế gian!

Ảnh đại diện

Tặng V. Y. Bryusov (Marina Svetaeva): Bản dịch của Nguyễn Văn Thiết

Tôi quên rằng con tim anh – chỉ là ngọn đèn đêm
Không phải ngôi sao! Điều này tôi không nhớ!
Rằng thơ ca của anh từ trong sách vở
Vì ghen tỵ – lời phê bình. Ông già còn trẻ
Và bây giờ trong phút giây
Tôi ngỡ rằng anh là nhà thơ vĩ đại.

Ảnh đại diện

Gửi nhà thơ Balmon (Marina Svetaeva): Bản dịch của Nguyễn Văn Thiết

Thật lộng lẫy và điềm nhiên héo úa
Những bông hồng trên má thắm của ta.
Chỉ áo kamzon chật hơn ta mở
Ta đói như những người Tây Ban Nha.

Không có gì ta có thể cho không
Còn lấy về – cả núi đồi xê dịch!
Với tất cả niềm tự hào ngày trước
Cơn đói này – niềm kiêu hãnh mới toanh.

Áo bên ngoài ta đem lộn vào trong
Áo choàng của kẻ thù của nhân dân
Ta quả quyết vững vàng bằng dáng vẻ:
Và tự do – chỉ là một củ hành.

Và cuộc đời xe hàng nặng bánh xe
Và thói kiêu ngạo không hề giảm bớt
Ngựa phi nhanh. Có vẻ như không thoát:
– Một củ hành – và một nấm mồ.

Và câu trả lời của ta bên cửa
Vào thiên đường, sau cánh cửa hạnh nhân
– Bậc đế vương! – trong đại lễ của dân
Người ta đói – như một hành tinh nhỏ!

Trang trong tổng số 42 trang (414 bài trả lời)
[1] [2] [3] [4] ... ›Trang sau »Trang cuối