Thú xác thịt nếm rồi đã chán,
Thú đọc thư cũng ngán lắm mà.
Rắp toan rong ruổi quan hà,
Quan hà rong ruổi cho ta thoả lòng,
Đường mây nọ cánh hồng vui gió,
Vui mây khơi sóng vỗ trập trùng.
Lòng ai ước được như hồng,
Cao bay đi, chớ ngại ngùng mà chi!
Cảnh vườn cũ xá gì mà tiếc,
Dù mắt xanh in biếc lá cây.
Cũng không chuyển được dạ này,
Dạ này đã quyết đến ngày xuất dương.
Đèn hiu hắt canh trường đêm vắng
Một ngọn đèn, giấy trắng một trang.
Nỗi lòng muốn thảo vài chương,
Bâng khuâng nhìn giấy, giấy càng trắng phau.
Viết muốn viết mà ngao ngán bút,
Thôi cảnh này chẳng buộc được ta.
Thú chơi văn cũng bỏ mà,
Lại còn vợ trẻ con thơ cũng đành.
Rứt áo quyết tung hoành bốn bể,
Hỡi con tàu, đợi kẻ lên đường!
Cánh buồm phất phới du dương,
Nhổ neo thẳng chỉ tới phương nước người.
Cảnh quá lắm! Thôi thời đi biệt
Chán lắm rồi còn biết mong gì.
Hoạ may cái buổi phân ly,
Ai yêu, ai tiễn ta thì sẽ hay.
Mùi sao vẫy tung bay theo Khách,
Khách bấy giờ cảm kích hiểu ai.
Buồm kia trước gió lả lơi,
Một buồm ngang dọc, bể khơi muôn trùng.
Dù có lúc gặp phong gặp vũ,
Bước phiêu lưu sẽ rõ đắng cay.
Đắng cay cũng mặc ai ơi.
Tiếng ca thuỷ thủ lắng tai chạnh niềm.


[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]