Dưới đây là các bài dịch của Nguyễn Mai Liên. Tuy nhiên, Thi Viện hiện chưa có thông tin tiểu sử về dịch giả này. Nếu bạn có thông tin, xin cung cấp với chúng tôi tại đây.

 

Trang trong tổng số 4 trang (35 bài trả lời)
[1] [2] [3] [4] ›Trang sau »Trang cuối

Ảnh đại diện

Nàng tiên cá (Aleksandr Pushkin): Bản dịch của Nguyễn Mai Liên

Bên bờ hồ, giữa rừng sâu vắng vẻ
Thuở xa xưa có tu sĩ ẩn mình,
Dành toàn tâm khắc nghiệt tu hành
Làm việc, ăn chay và cầu nguyện.
Bằng chiếc xẻng đơn sơ cần kiệm
Tu sĩ đào huyệt mộ cho mình,
Và một lòng cầu khẩn đấng anh minh
Chỉ mong nhanh được về bên Chúa!

Một ngày hè tu sĩ ngồi trước cửa
Túp lều tranh lụp xụp tồi tàn,
Lòng nguyện cầu Đức chúa cao sang.
Những tán sồi sum suê tối sẫm,
Sương mù giăng như khói toả mặt hồ,
Trên bầu trời giữa mây cuộn nhấp nhô
Vầng trăng đỏ nhẹ nhàng trôi phía trước.

Bất giác tu sĩ nhìn xuống nước
Và toàn thân hoảng sợ vô cùng
Không thể tin vào mắt vừa trông
Mặt hồ nước bỗng rung rinh gợn sóng
Rồi thoáng chốc lại trở về tĩnh lặng,
Và nhẹ nhàng như bóng đêm thăm thẳm,
Trắng tinh khôi như tuyết sớm trên đồi
Từ dưới nước một cô gái lên ngồi
Khoả thân trên bờ hồ lặng lẽ.

Cô gái đưa mắt nhìn tu sĩ
Vuốt mái tóc còn ướt đẫm nước hồ,
Vị tu sĩ trong sợ hãi bất ngờ
Run rẩy ngắm sắc đẹp nàng tiên nữ.
Nàng đưa tay vẫy chào tu sĩ,
Gật đầu nhanh như thể gọi mời,
Và đột nhiên như sao băng trôi
Nàng lặn xuống dưới làn sóng biếc.

Suốt đêm dài tu sĩ nằm thao thức,
Ngày cũng qua quên cả nguyện cầu,
Hình bóng nàng tiên nữ ngọc châu
Cứ ám ảnh trong tâm hồn già cỗi.
Rừng sồi lại giăng màu bóng tối,
Trăng lại trôi giữa các tầng mây,
Và nàng tiên dưới nước dáng hao gầy
Lại xuất hiện ngồi trên bờ duyên dáng.

Nàng liếc mắt, hất đầu ra dấu
Gửi nụ hôn tinh nghịch từ xa,
Vùng vẫy đùa trên sóng nước chan hoà,
Cười khanh khách, khóc than như đứa trẻ.
Nàng cất tiếng dịu dàng rên rỉ
“Ơi tu sĩ, xin hãy đến với em”
Rồi đột nhiên biến mất dưới sóng êm
Và tất cả chìm vào đêm thanh vắng.

Ngày thứ ba tu sĩ ngồi mê đắm
Bên hồ xinh ngóng đợi giai nhân
Chỉ mong sao gặp tiên nữ tuyệt trần.
Bóng tối phủ xuống rừng sồi tối sẫm...

Bình minh lên xua bóng đêm thăm thẳm
Bóng tu sĩ chẳng thấy ở nơi đâu
Chỉ lấp ló màu xám bạc chòm râu
Các chú bé thấy lập lờ dưới nước.

Ảnh đại diện

Bài số 48 (Tagore Rabindranath): Bản dịch của Nguyễn Mai Liên

Người đã mang anh ta cho đôi cánh tay mảnh khảnh và ban tặng anh ta cái chết, anh ta - người luôn chờ đợi bên ngoài như một kẻ ăn mày ở đại hội trần gian.
Người đã đặt bàn tay phải của người trên sự thất bại của anh ta và hôn anh ta trong im lặng - đó là điều vẫn làm dịu đi những khát khao hỗn loạn của cuộc đời.
Người đã tạo tác anh ta bằng tất cả những vị hoàng đế và bằng thế giới thông thái cổ xưa.


[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]
Ảnh đại diện

Bài số 43 (Tagore Rabindranath): Bản dịch của Nguyễn Mai Liên

Khi người cất tiếng gọi tôi đã ngủ dưới bóng những bức tường của tôi và tôi không nghe tiếng người.
Sau đó người đã đập vào tôi bằng đôi tay của người và làm tôi thức dậy trong nước mắt.
Tôi thình lình đứng dậy nhận ra rằng mặt trời đã mọc, rằng thuỷ triều cuộn sóng mang đi tiếng gọi của thẳm sâu và con thuyền của tôi đang lắc lư trên sóng nước dập dờn.


[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]
Ảnh đại diện

Bài số 42 (Tagore Rabindranath): Bản dịch của Nguyễn Mai Liên

Hãy trả tự do cho tôi như tự do của những cánh chim hoang dại, những con thú hoang của con đường vô hình.
Hãy trả lại tự do cho tôi như tự do của trận đại hồng thuỷ mưa lũ, như cơn bão đang lay chuyển những cái khoá của nó và xông tới tận cùng bí ẩn.
Hãy trả tự do cho tôi như tự do của ngọn lửa rừng, của sấm sét đang cười ầm ĩ và thách thức lật đổ bóng đêm.


[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]
Ảnh đại diện

Bài số 40 (Tagore Rabindranath): Bản dịch của Nguyễn Mai Liên

Hãy thổi tắt những ngọn đèn, hỡi trái tim của tôi, những ngọn đèn trong đêm cô đơn của người.
Tiếng gọi đang vọng tới người để mở những khung cửa nhà người, vì ánh sáng ban mai đang tràn ngập.
Hãy để lại cây đàn luýt trong xó nhà, hỡi trái tim tôi, cây đàn của cuộc sống cô đơn của người.
Tiếng gọi đang vọng tới người để ra đi trong im lặng, vì ban mai đang hát những bài ca của riêng người.


[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]
Ảnh đại diện

Bài số 36 (Tagore Rabindranath): Bản dịch của Nguyễn Mai Liên

Giương buồm qua bóng đêm tôi tới được yến tiệc của cuộc đời, dành cho tôi chiếc cốc bình minh đã tràn đầy ánh sáng.
Tôi hoan ca,
Tôi chẳng biết ai đã cho tôi.
Và tôi quên hỏi tên anh ấy.
Vào giữa trưa cát bụi nóng lên dưới chân tôi và mặt trời chói chang trên đầu.
Vượt qua cùng cơn khát tôi đến bên giếng.
Dành cho tôi nước đã được đổ đầy.
Tôi uống.
Và khi tôi yêu quý chiếc cốc lưu ly ngọt ngào như nụ hôn,
Tôi chẳng thấy người cầm nó và cũng quên hỏi tên anh ta.
Vào hoàng hôn mệt mỏi tôi tìm đường về nhà.
Người dẫn đường tới với ngọn đèn và vẫy tay.
Tôi hỏi tên anh ta,
Nhưng chỉ nhìn thấy ánh sáng qua thinh lặng và nhận ra nụ cười toả kín màn đêm.


[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]
Ảnh đại diện

Bài số 34 (Tagore Rabindranath): Bản dịch của Nguyễn Mai Liên

Những cơn mưa di chuyển từ chân trời này sang chân trời khác.
Trong cơn gió ướt sũng hoang dại, những bông hoa nhài say sưa trong hương thơm của riêng chúng.
Có một niềm thú vị bí mật trong tâm hồn của đêm, đó là niềm thú vị của bầu trời bao phủ trong những vì sao lẩn khuất của nó, niềm thú vị của đại ngàn lúc nửa đêm trong tiếng chim ủ kín của nó.
Hãy để tôi rót đầy tim tôi với niềm thú vị đó và mang nó trong bí mật suốt ngày.


[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]
Ảnh đại diện

Bài số 32 (Tagore Rabindranath): Bản dịch của Nguyễn Mai Liên

Tôi biết người sẽ chinh phục trái tim tôi một ngày nào đó, người yêu dấu của tôi.
Qua những vì sao của người, người đã nhìn sâu vào trong những giấc mơ tôi.
Người đã gửi những huyền bí của người trong những ánh trăng trao tôi, tôi ưu tư và đôi mắt tôi mờ đi vì nước mắt.
Lời tán tỉnh của người trong bầu trời rực nắng, đang run rẩy trong những chiếc lá rung rinh, trong thời gian rảnh rỗi tràn đầy tiếng sáo mục đồng, trong đêm mưa mờ tối khi trái tim tôi đang đau khổ vì sự cô đơn của nó.


[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]
Ảnh đại diện

Bài số 29 (Tagore Rabindranath): Bản dịch của Nguyễn Mai Liên

Tôi đã gặp người nơi đêm chạm vào rìa của ngày; nơi ánh sáng hé rạng làm giật mình bóng đêm, và sóng nước mang những nụ hôn của bờ biển này tới bờ biển khác.
Từ trái tim của nỗi buồn không thể dò vang lên tiếng gọi hạnh phúc, và băng qua màn tối nước mắt, tôi cố gắng ngắm nhìn gương mặt của người và không biết chắc chắn người có nhìn không.


[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]
Ảnh đại diện

Bài số 28 (Tagore Rabindranath): Bản dịch của Nguyễn Mai Liên

Hãy đến với tôi như mây mùa hạ, trải rộng những cơn mưa từ bầu trời này qua bầu trời khác.
Hãy làm sẫm thêm màu tía của những ngọn đồi với bóng hình huy hoàng của người, hãy làm sống lại những cánh rừng uể oải trong muôn hoa, và đánh thức những dòng suối trên đồi sự hăng hái sôi nổi của cuộc truy tìm những miền xa xôi.
Hãy tới với tôi như mây mùa hạ, kích thích trái tim tôi với bao hứa hẹn của cuộc đời huyền bí và những niềm hạnh phúc xanh non.


[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]

Trang trong tổng số 4 trang (35 bài trả lời)
[1] [2] [3] [4] ›Trang sau »Trang cuối