Dưới đây là các bài dịch của Lê Trọng Bổng. Tuy nhiên, Thi Viện hiện chưa có thông tin tiểu sử về dịch giả này. Nếu bạn có thông tin, xin cung cấp với chúng tôi tại đây.

 

Trang trong tổng số 6 trang (59 bài trả lời)
[1] [2] [3] [4] ... ›Trang sau »Trang cuối

Ảnh đại diện

Thỏ rừng và gà gô (Jean de La Fontaine): Bản dịch của Lê Trọng Bổng

Đừng bao giờ nhạo người khổ cực
Chắc đâu mình hạnh phúc lâu dài?
Trong truyện ngụ ngôn của ngài
Hiền triết Êdốp đã vài lần nêu
Một hay hai trong nhiều ví dụ
Những dòng thơ tôi thử đề ra
Cũng giống của ngài thôi mà

Cánh đồng xa gà gô và thỏ
Tình đồng hương ăn ở yên lành
Chó săn ập tới thình lình
Thỏ phải chạy trốn lánh mình cho mau
Chỗ ẩn kia kín sâu khó thấy
Đàn chó săn đã phải lạc đường
Kể cả tên Nhanh-vô-cùng
Nhưng tấm thân thỏ nóng bừng cả lên
Toát hết vía làm tên Thạo-ngửi
Nhận ra mùi mồi lủi đâu đây
Hăng tiết nó xông lên ngay
Sủa thúc đuổi thỏ chạy dài một hơi
Tên Không-dối-một-lời bèn nói
Rằng mồi đà chạy khỏi nơi đây
Đúng thế. Cũng vào lúc này
Chú thỏ tội nghiệp về ngay hang mình
Để được chết yên bình chốn ấy
Gà gô vừa nom thấy đã cười
Nhạo rằng: "Khoe chạy quá trời
Chân cẳng đâu rồi mà chịu nằm đây?"
Đang cười bị phát hiện ngay
Tưởng đâu đôi cánh vốn bay lẹ làng
Đảm bảo trước muôn vàn nguy biến
Gà gô chưa tính đến chim ưng
Móng sắc độc ác vô cùng


[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]
Ảnh đại diện

Mèo và cáo (Jean de La Fontaine): Bản dịch của Lê Trọng Bổng

Như hai vị thánh con
Cậu mèo và anh cáo
Cùng nhau đi hành hương
Một cặp giả ngoan đạo
Giả đạo đức, lừa đảo
Trên suốt chặng đường dài
Thấy phô mai thì nhai
Gặp gà vịt thì quật
Cứ mạnh ai nấy làm
Lộ trình xa tít tắp
Cất bước mãi cũng nhàm
Cả hai bèn cãi cọ
Để rút ngắn đường đi
Cãi cọ tới cứu nguy
Không thì chỉ ngủ khì
Chúng gào khản cả cổ
Rồi bàn chuyện của nhau
Cáo bảo mèo như sau:
"Cậu tưởng cậu khôn khéo
Thử hỏi bằng tớ chưa?
Tớ có trăm mẹo lừa"
"Tớ chỉ có một mẹo
Mèo đáp - nhưng chắc rằng
Giá trị bằng cả ngàn"
Lại thi nhau cãi cọ
Về chuyện có hay chăng
Đến khi gặp chó săn
Cả hai mới im miệng
"Này bạn - mèo lên tiếng
Hãy lục tìm trong dạ
Trong đầu óc xảo trá
Xem mẹo gì chắc ăn
Còn đây là của tớ"
Dứt câu mèo nhanh chân
Trèo lên cây liền đó
Cáo giở cả trăm phương
Chui vào trăm hang hốc
Trăm lần làm lạc đường
Cả đàn chó lùng sục
Mà không thể tìm được
Một nơi ẩn náu nào
Khói cứ thế hun vào
Đàn bátxê bủa lưới
Cáo vừa ra khỏi hang
Hai con chó lẹ làng
Cùng một lúc nhảy tới
Chẹt cổ cáo chết ngay

Quá nhiều mưu thường hay thất bại
Mất thời gian chọn mãi mưu nào
Lại còn đem thử xem sao
Việc gì cũng muốn lao vào làm luôn
Chỉ một mưu tốt là hơn


[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]
Ảnh đại diện

Chó sói, bà mẹ và đứa con (Jean de La Fontaine): Bản dịch của Lê Trọng Bổng

Con sói kia làm tôi nhớ lại
Đời bạn y tệ hại hơn nhiều
Trong chuyện sau đời hắn bị tiêu:

Trước cửa một căn nhà tách biệt
Ngài Sói ta rình riết ngày đêm
Cả kho dự trữ gợi thèm
Bê non, cừu nhỏ, nào chiên nào gà
Tên kẻ cắp chờ đà chán chết
Bỗng nhiên nghe tiếng hát trẻ thơ
Tiếng bà mẹ mắng bất ngờ
Doạ không chịu lặng thì đưa sói vồ
Sói cám ơn trời cho chuyện ấy
Đã sẵn sàng nhưng lại nghe thêm
Tiếng bà dịu giọng động viên:
"Đừng kêu, nó đến giết liền không tha"
Sói thốt lên: "Thật là quá quắt
Nói và làm khác thật hay sao?
Sói này chẳng phải ngốc đâu
Mà họ xử sự ngõ hầu xem khinh!
Ước gì thằng bé xinh xinh
Vào rừng hái quả một mình rồi coi"
Sói dứt lời, mọi người ra tới
Chó xồm liền giữ sói đứng yên
Đinh ba, lao nhọn vung lên:
"Việc chi mày xuống tận miền này đây?"
Nghe xong điều sói giãi bày
Bà mẹ liền nói: "Xin mày thương tao!
Định ăn thịt con tao đấy hẳn?
Tao nuôi con để tặng cho mày
Để mày đánh chén no say?"
Sói ta bị hạ thủ ngay tức thì
Chặt đầu, một chân đem đi
Trình lên lãnh chúa quyền uy trong làng
Vị này bèn cho mang ra cửa
Trưng bày kèm ngạn ngữ liền bên:

"Xin quý vị sói chớ tin
Lời bà mẹ mắng con mình đang la"


[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]
Ảnh đại diện

Đàn cá và chim cốc (Jean de La Fontaine): Bản dịch của Lê Trọng Bổng

Cả một vùng lân cận
Chẳng có ao đầm nào
Không thuộc quyền sử dụng
Của loài Cốc trước sau
Hồ cá và bể chứa
Chi trả không lần lữa
Bếp núc thật dồi dào
Nhưng khi cảnh già tới
Nước lạnh không chịu nổi
Bếp núc khó khăn đây
Chuyện cái ăn hàng ngày
Loài Cốc vẫn tự túc
Nhưng dạo này bác chim
Tuổi cao mắt cập kèm
Chẳng thấy chi dưới nước
Lưới đánh cá thì không
Chịu đói hàng tháng ròng
Phải làm gì đây nhỉ?
Cái khó ló cái khôn
Bên rìa ao một hôm
Vừa nhìn thấy con Tôm
Cốc nghĩ ra một kế
Bèn bảo nó như sau:
"Này cô, hãy đi mau
Báo ngay bà con rõ
Tám hôm nữa ông chủ
Sẽ hốt cá trong ao
Thế là chết cả lũ"
Tôm tất tưởi ngược xuôi
Kể lại lời cảnh báo
Dân trong ao nhộn nhạo
Hết chạy tới chạy lui
Lai ra công hội họp
Cử đại diện gặp Cốc
"Xin Ngài Lãnh chúa Chim
Cho dân chúng biết thêm
Từ đâu ra tin trên
Ngài có thật nắm chắc?
Kẻ bảo đảm là ai?
Ngài có cách gì hay?"
"Chuyển chỗ", Cốc nói ngay
"Nhưng làm sao đi đặng?"
"Chẳng cần phải lo lắng
Ta sẽ mang giúp mau
Cứ kẻ trước người sau
Tới nơi ta ở ẩn
Đường đi khó tìm lắm
Chỉ Thượng đế và ta
Mới thấy lối vào ra
Một ơi ở bí mật
Cái ao mà thiên nhiên
Đã tự tay đào đắp
- Cả lũ người phản trắc
Không một tên nào hay -
Sẽ cứu cộng hoà cá"
Ai cũng tin tưởng cả
Và cứ đến lượt mình
Đều được đại nhân chim
Tha đến dưới tảng đá
Ít có người lại qua
Nước nông và trong vắt
Vũng nước lại khá chặt
Nên lão bịp ranh ma
Cứ thế không tốn sức
Mỗi ngày vớ một tên
Một bài học xương máu
Không được đem niềm tin
Gửi gắm nơi bọn xấu
Kẻ chỉ chực ăn người
Chúng mất mát gì mấy
Vì giống người ai nấy
Đều được chén, hết chê
Ai ăn bạn, khỏi nói
Điều đó quan trọng chi
Dù là người hay sói
Bụng của bất kỳ ai
Dường như về mặt này
Theo tôi thì cũng vậy
Sớm một ngày, muộn một ngày
Ít khác biệt lắm thay


[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]
Ảnh đại diện

Diều hâu và sơn ca (Jean de La Fontaine): Bản dịch của Lê Trọng Bổng

Diều hâu tên trộm hiển nhiên
Từng gây náo động cả miền kề bên
Thấy nó là trẻ kêu lên
Tên này đang đói vớ liền sơn ca
Cô chim nhỏ xin tha sinh mạng:
"Ngài xơi chi cái hạng như tôi
Chỉ có tiếng hót mà thôi
Đây là bài hát xin mời Ngài nghe
Kể dục vọng của Tê-rê"
"Tê-rê? Cô muốn nói về món ăn
Dành riêng cho họ hàng nhà tớ?"
"Không đâu, là vua đó Ngài ôi
Lửa lòng ham muốn sục sôi
Tội ác của hắn làm tôi run hoài
Xin hót ngay một bài hay nhất
Nghe nó xong Ngài chắc thích thôi"
"Chuyện này quả không ổn rồi
Một đang đói bụng, một thời muốn ca
Cho nhau nghe toàn là âm nhạc"
"Giọng tôi ngân giữa các vương triều"
"Vua nào vớ được mà chiều
Cô có thể kể những điều mê ly
Diều hâu thì nó cười khì:
Khi bụng đã đói làm gì có tai"


[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]
Ảnh đại diện

Đại bàng và bọ vừng (Jean de La Fontaine): Bản dịch của Lê Trọng Bổng

Thỏ rừng bị đại bàng săn đuổi
Chạy như bay tìm lối về hang
Thấy lỗ bọ vừng giữa đàng
Thỏ thu mình lại sẵn sàng trốn chui
Còn phải xem liệu nơi ẩn ấy
An toàn không, nhưng lấy đâu hơn
Đại bàng lao xuống thỏ rừng
Dù cho hang của bọ vừng tin hin
"Thưa nữ chúa của loài chim"
Bọ vừng lên tiếng van xin giúp người
"Bà bắt thỏ dễ như chơi
Nhưng xin bà chớ để tôi nhục nhằn
Thỏ là bạn cùng làng cùng xóm
Là láng giềng hôm sớm nghĩa tình
Thỏ xin mạng sống, còn mình
Tôi xin tha bạn hoặc đành chết theo"
Đại bàng không thích ỉ eo
Lặng đưa cánh quật một chiêu ngay liền
Bọ vừng chẳng nói thêm gì đặng
Vì toàn thân choáng váng tức thì
Đại bàng cắp thỏ lao đi
Bọ vừng phẫn nộ hướng về phía xa
Bay tới ổ trứng nhà ác điểu
Đập vỡ tan không thiếu quả nào
Đại bàng về, đau đớn sao
Ruột như thắt lại, thét gào thâu đêm
Mất ổ trứng cưng, niềm hy vọng
Còn điên lên ngong ngóng trả thù
Tìm đâu thủ phạm bây giờ
Tiếng rên theo gió mịt mờ hoài công
Sau cả một năm ròng sầu khổ
Đại bàng ta lót ổ cao hơn
Đẻ một mẻ trứng tuyệt trần
Bọ vừng lại diệt như lần vừa qua
Tang này đau gấp ba tang trước
Thêm một phen thỏ được trả thù
Đại bàng gào thét sớm trưa
Suốt trong sáu tháng cơ hồ không ngơi
Lần này mụ chim trời cầu khẩn
Thần Jupiter nhận giúp cưu mang
Bảo vệ lứa trứng an toàn
Giấu kín trong vạt áo choàng ngày đêm
Tưởng như vậy không tên nào dám
Mò tới đây phá đám như xưa
Nhưng kẻ thù đổi nước cờ
Vẩy lên một cục phân dơ áo ngài
Ngài bèn buông tay ngay để giũ
Mẻ trứng này rơi vỡ hết luôn
Đại bàng nghe chuyện thảm thương
Doạ thần là sẽ tìm đường rời xa
Bỏ triều đình bay ra hoang mạc
Miệng gào bao điều khác lố lăng
Jupiter chẳng nói chẳng rằng
Bọ vừng bước tới đàng hoàng khai ra
Và đưa đơn trước toà khiếu nại
Bắt đại bàng nhận lấy lỗi lầm
Nhưng hai đối thủ hằm hằm
Thù kia vốn đã nhiều năm không hoà
Jupiter bèn nghĩ ra một kế:
Mùa làm tình của chị đại bàng
Từ dạo ấy được chuyển sang
Thời gian đối thù còn đang giấc dài
Mùa bọ vừng đêm ngày chui rúc
Lo ngủ đông, thấy chút gì đâu
Như con mácmốt giấc sâu


[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]
Ảnh đại diện

Rồng lắm đầu và rồng nhiều đuôi (Jean de La Fontaine): Bản dịch của Lê Trọng Bổng

Thấy sứ giả của Hoàng đế Thổ
Coi binh lực của chủ mình hơn
Của đế chế Đức bội phần
Một người Đức đã phân trần như sau:
"Vua chúng tôi có bao thuộc quốc
Từng vị mạnh đến mức tự mình
Tuyển mộ cả một đạo binh"
Sứ giả sắc sảo thông minh
Không chút trùng trình đáp lại ung dung:
"Nghe đồn từng tuyển hầu nước Đức
Thừa sức cung cấp được lắm quân
Tôi đây nhớ lại một lần
Bắt gặp cảnh tượng bất thần diễn ra
Lạ thường quá vậy mà có thực
Trăm cái đầu của một con rồng
Đang tìm mọi cách để luồn
Qua hàng rào chắn trên đường trườn đi
Chỗ tôi đứng không gì tới được
Nhưng máu tôi đóng cục đến nơi
Ít ta cũng hoảng hồn rồi
Tuy nhiên tôi chỉ sợ thôi mới kỳ
Không coi đó có gì tai hoạ
Thân con rồng vất vả mặc lòng
CHui rào ấy chuyện hoài công
Sang chỗ tôi đứng cũng không được nào
Tôi như đang giấc chiêm bao
Thì con rồng có một đầu lắm đuôi
Chợt xuất hiện, lần hồi bò tới
Cạnh hàng rào tìm lối chui sang
Tôi ngạc nhiên và kinh hoàng
Đầu con rồng ấy dễ dàng trườn qua
Rồi thân, rồi cuối cùng là
Từng đuôi rồng cũng dần dà theo sau
Có gì cản trở nó đâu
Mỗi phần mở lối cho nhau tiến cùng
Hai vua ta như hai rồng"


[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]
Ảnh đại diện

Gửi cô nàng vui cười thái quá (Charles Baudelaire): Bản dịch của Lê Trọng Bổng

Nơi em từ đầu tóc, điệu đi cùng bộ dạng
Trông đẹp như một cảnh sắc tuyệt vời
Trên gương mặt em rạng rỡ nụ cười tươi
Tựa làn gió mát giữa bầu trời trong sáng

Chàng qua đường rầu rĩ mà em chạm khẽ
Thấy loá mắt liền vì sinh lực vô biên
Giống như ánh thái dương chợt loé
Từ hai cánh tay và đôi vai em

Những sắc màu biết nói
Mà em rải ra nơi em tắm gội
Gieo vào tâm trí các nhà thơ
Hình tượng một vở kịch múa toàn hoa

Những tà áo dài của em nom điên điên
Tượng trưng cho trí tuệ em được tô màu sặc sỡ
Hỡi cô gái điên vẫn làm anh hoảng sợ
Anh căm em bao nhiêu thì ngần ấy yêu em  

Có một lần trong công viên rực rỡ
Nơi anh triền miên uể oải sớm chiều
Anh cảm thấy cứ như chuyện trớ trêu
Là mình bị mặt trời xé toang mất ngực

Cả mùa xuân lẫn màu xanh diệp lục
Cùng sỉ nhục trái tim anh
Anh từng vò nát cả hoa nụ trên cành
Để trừng phạt Thiên nhiên xấc xược

Vậy là, vào đúng giờ khoái lạc trong đêm
Anh ước ao, tựa như một tên hèn
Cứ thế trườn đi không tiếng động
Bò tới những kho báu trên thân em

Để quất thật đau lớp thịt hân hoan
Để bóp cho giập bộ ngực được mặt trời tha bổng
Và tạo ra nơi mạng mỡ ngỡ ngàng
Một vết thương sâu và trống rỗng

Rồi, qua đôi môi vừa mới thành hình
Ngời sáng và đẹp hơn môi thật
Trong nỗi dịu êm chóng mặt
Em gái ơi, anh bơm cho em nọc độc của mình!


[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]
Ảnh đại diện

Không thể vãn hồi (Charles Baudelaire): Bản dịch của Lê Trọng Bổng

I

Một Ý tưởng, một Hình thái, một Con người
Đi từ bầu trời, rơi tõm xuống đây
Giữa sông Styx bùn đầy, tăm tối
Nơi mắt Trời xuyên tới được nao

Một Thiên thần, khinh suất sao
Bùa yêu mắc phải, lao xao sóng tình
Bị buộc yêu cái dị hình
Trong cơn ác mộng vật mình như bơi

Giữa khiếp đảm nhuốm mùi tang tóc
Chống chọi cùng xoáy nước khổng lồ
Vẫn đang hát tựa thằng rồ
Quay cuồng dữ dội mịt mù đêm đen

Người phải bùa tay bèn rờ rẫm
Thật đáng thương, phù phiếm ích chi
Giữa nơi rắn rết tứ bề
Tìm hoài ánh sáng cùng chìa khoá ra
Chỉ mong chạy trốn thật xa

Kẻ bị đày dần dà lần bước
Đèn thì không mà vực kề bên
Mùi ẩm đáy thẳm xông lên
Bậc không tay vịn triền miên xuống hoài

Nơi quái vật bầy nhầy thao thức
Mắt trợn trừng sáng rực lân tinh
Càng làm cho đêm thêm đen
Chỉ còn thấy chúng rõ lên

Con tàu bị kẹt trên vùng cực
Bẫy pha lê giăng suốt một miền
Giữa cảnh giam hãm còn tìm
Eo biển định mệnh kéo mình lên băng

- Biểu tượng rõ, bức tranh hoàn bị
Của gia tài không thể vãn hồi
Làm cho đầu óc con người
Nghĩ rằng Quỷ đã không ngơi phút nào
Hoàn thành mọi việc tốt sao!

II

Đây là cuộc chạm đầu lưỡng diện
Vừa tối tăm thánh thiện đôi đường
Trái tim trở thành tấm gương
Của bản thân nó soi chung bấy rày!
Giếng Chân lý vừa đầy ánh sáng
Vừa đen ngòm thăm thẳm vực xa
Nơi sao run rẩy nhạt nhoà

Trớ trêu ánh đèn pha địa ngục
Ơn quỷ ban sáng rực đuốc thần
Niềm an ủi và thanh danh duy nhất
- Lương tâm trong cái Ác song hành!


[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]
Ảnh đại diện

Cô di-gan (Guillaume Apollinaire): Bản dịch của Lê Trọng Bổng

Cô di-gan đã biết trước
Hai cuộc đời đêm tối sẽ ngăn đôi
Chúng tôi chào vĩnh biệt nàng rồi
Từ giếng thẳm ấy toát lên Niềm khát vọng

Tình yêu nặng nề như bác gấu nuôi chồng
Khi ta muốn nó liền đứng múa
Con chim xanh trụi hết cả lông
Những người ăn xin mất câu Ave lạy Chúa

Biết rõ rồi tất cả chỉ dây oan
Nhưng hy vọng được yêu đường rong ruổi
Làm cho chúng tôi tay cầm tay nghĩ tới
Điều tiên đoán đó của cô di-gan


[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]

Trang trong tổng số 6 trang (59 bài trả lời)
[1] [2] [3] [4] ... ›Trang sau »Trang cuối