Dưới đây là các bài dịch của Bùi Xuân. Tuy nhiên, Thi Viện hiện chưa có thông tin tiểu sử về dịch giả này. Nếu bạn có thông tin, xin cung cấp với chúng tôi tại đây.

 

Trang trong tổng số 6 trang (60 bài trả lời)
[1] [2] [3] [4] ... ›Trang sau »Trang cuối

Ảnh đại diện

Cửu nhật tác (Vương Tấn): Bản dịch của Bùi Xuân Đại

Đừng so biên cương với kinh đô
Tháng tám sương hanh tảo đã khô
Hôm nay nâng lên cao ly rượu
Không biết có hoa cúc hay không

Ảnh đại diện

Bài số 007 (Tagore Rabindranath): Bản dịch của Bùi Xuân

Này những ngọn nước đang múa, những hạt cát dưới chân bạn đang cầu xin lời hát và điệu nhảy của bạn. Liệu bạn có mang đi những gánh nặng tật nguyền thay cho chúng hay không?


[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]
Ảnh đại diện

Bài số 56 (Tagore Rabindranath): Bản dịch của Bùi Xuân

Nàng đến gần tôi trong chốc lát và chạm vào tôi với biết bao điều bí ẩn tuyệt vời của người phụ nữ có trái tim sáng tạo
Bao giờ nàng trở về bên Chúa, người tự mình bay xa hơn trong nỗi ngọt ngào; nàng là vẻ đẹp tươi mới và thanh xuân của thiên nhiên; nàng khiêu vũ trong các dòng suối nổi bọt và ca hát trong ánh sáng ban mai; nàng với sóng nhấp nhô bú mớm cho mặt đất khô cằn, là Cái Một Vĩnh Hằng phá vỡ cặp đôi trong niềm hân hoan đã không còn có thể chứa đựng lâu hơn chính nó, và chảy tràn trong đau khổ của lòng yêu


[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]
Ảnh đại diện

Bài số 54 (Tagore Rabindranath): Bản dịch của Bùi Xuân

Đám Mây nói với tôi, “Tôi tan biến mất”; Đêm nói: “Tôi lao vào bình minh rực lửa”
Khổ Đau nói, “Tôi vẫn còn lại trong im lặng bí ẩn như dấu chân mình”
Cuộc Đời tôi nói với tôi, “Tôi chết trong sự viên mãn”
Trái Đất nói, “Ánh sáng của tôi hôn lên suy nghĩ của bạn trong từng khoảnh khắc”
Tình Yêu nói, “Ngày lại ngày trôi qua, nhưng em vẫn đợi chờ anh”
Cái Chết nói, “Ta là lớp vỏ con thuyền của cuộc đời ngươi đang vượt qua biển”


[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]
Ảnh đại diện

Bài số 43 (Tagore Rabindranath): Bản dịch của Bùi Xuân

Trong thánh tích của Đức Phật, Hoàng đế Bimbixa xây dựng một ngôi đền, một lời chào mời bằng đá cẩm thạch trắng
Vào những buổi tối, tất cả các nàng dâu và con gái trong cung Vua đến để dâng hoa và thắp sáng những ngọn đèn
Khi người con trai lên làm vua, trong thời gian trị vì của mình, ông ta đã tắm tín ngưỡng của cha mình trong biển máu, và thắp sáng ngọn lửa cúng thần linh cùng với các kinh thư sùng tín của ông ta
Một ngày tàn thu. Giờ khắc dâng lễ Đức Phật đến gần
Xơrimati, người hầu gái của hoàng hậu, tâm thành với Đức Phật, tắm trong nước thánh, sắp xếp trên khay vàng những ngọn đèn và những bông hoa trắng tươi nguyên, im lặng trước đôi mắt đen huyền trên gương mặt của hoàng hậu
Hoàng hậu rùng mình sợ hãi và nói, "Cô bé dại dột kia ơi, ngươi không biết đấy ư, rằng cái chết là hình phạt cho bất cứ ai mang lễ vật đến dâng cúng ở đền thờ Đức Phật?"
"Đó là mệnh lệnh của đức vua"
Xơrimati cúi chào hoàng hậu, rồi đi từ cửa nhà người đến đứng trước Amita, cô dâu mới, vợ của con trai nhà vua
Một chiếc gương vàng sáng loáng bên vạt áo, cô dâu mới đang bện mớ tóc đen dài và điểm dấu son may mắn giữa đường rẽ ngôi của mái tóc
Hai tay nàng run lên khi nhìn thấy người hầu gái trẻ, và nàng đã khóc, "Ngươi mang điều nguy hiểm đến cho ta! Xéo khỏi đây tức khắc"
Công chúa Xukala đang ngồi bên ô cửa sổ đọc cuốn sách lãng mạn dưới ánh sáng của mặt trời sắp lặn
Nàng giật mình khi nhìn thấy ở trước cửa nhà mình người hầu gái với các nghi lễ thiêng liêng
Cuốn sách rơi xuống vạt áo của nàng, và nàng thif thầm vào tai Xơrimati, "Trốn đi không thì chết mất, cô gái táo tợn ơi!"
Xơrimati đi từ cửa nhà này đến cửa nhà khác. Cô ngẩng đầu lên và khóc, "Ôi những phụ nữ trong cung cấm, hãy nhanh lên!
"Thời khắc dâng lễ Đức Phật đã đến!"
Một số người sập cửa trước mặt của cô và một số thì chửi rủa
Tia sáng cuối cùng của ngày mờ dần trên mái vòm bằng đồng của toà tháp tráng lệ
Bóng tối dày đặc bao trùm góc phố; sự nhộn nhịp của kinh thành mất hẳn; chiêng trống nơi đền thờ thần Siva báo hiệu thời gian cầu kinh buổi tối
Trong cái u ám của buổi tối mùa thu, những hồ nước trong trẻo chìm khuất, những vì sao lấp lánh ánh sáng, các vệ sĩ canh gác vườn thượng uyển giật mình nhìn qua lùm cây thấy rõ hàng đèn thắp sáng tại ngôi đền thờ Đức Phật
Họ lao tới với kiếm sắc tuốt trần, khóc, "Nàng là ai, sao mà ngốc nghếch, liều lĩnh chết người?"
Một giọng nói ngọt ngào trả lời, "Tôi là Xơrimati, đệ tử của Đức Phật"
Liền đó, máu từ trái tim cô nhuộm đỏ đá cẩm thạch lạnh lẽo
Và trong giờ phút lặng thinh, các vì sao đã tắt cùng ánh đèn thờ phụng cuối cùng ở dưới chân đền


[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]
Ảnh đại diện

Bài số 42 (Tagore Rabindranath): Bản dịch của Bùi Xuân

Tôi bám vào chiếc bè sống này, thân thể của tôi, trong dòng chảy chật hẹp của năm tháng phàm tục đời mình
Tôi sẽ để lại nó khi vượt qua. Và sau đó?
Tôi không biết nếu ánh sáng và bóng tối là giống nhau
Cái Chưa Biết là sự tự do vĩnh viễn:
Có tàn bạo trong tình yêu
Có nghiền nát vỏ ngọc trai, hay câm lặng trong nhà tù tăm tối
Bạn suy tư và khóc cho những ngày đã qua, trái tim yếu đuối!
Hãy vui lên bởi những ngày tới!
Giờ đã điểm, Ôi khách hành hương!
Nó là thời gian cho bạn chọn một chỗ rẽ của quãng đường còn lại!
Khuôn mặt của nó sẽ bỏ mạng che mặt một lần nữa và bạn sẽ gặp gỡ


[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]
Ảnh đại diện

Bài số 44 (Tagore Rabindranath): Bản dịch của Bùi Xuân

Ngày ấy, ở giữa nàng và tôi là lời từ biệt sau cùng
Đêm kéo chiếc khăn trùm kín khuôn mặt nàng, và che khuất ngọn đèn đang cháy trong phòng tôi
Người hầu rền rĩ của nàng đến trong yên lặng và trải chiếc thảm cưới cô dâu để người ngồi một mình với tôi trong sự im lặng, không nói ra lời cho đến tàn đêm


[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]
Ảnh đại diện

Bài số 45 (Tagore Rabindranath): Bản dịch của Bùi Xuân

Đêm trôi qua trên chiếc giường buồn phiền, và đôi mắt của tôi mệt mỏi. Tâm trạng nặng nề, tôi chưa sẵn sàng để chào đón buổi sáng với niềm vui sướng tràn đầy
Kéo chiếc khăn trùm che kín ánh sáng loã lồ, bước sang một bên vẫy tay ra hiệu, từ tôi chói loà tia sáng và vũ điệu của cuộc sống
Hãy để cho chiếc áo choàng làm vỏ bọc bao phủ bóng tối mềm yếu trong nếp gấp của nó, và bao phủ nỗi đau đớn của tôi trong chốc lát bởi áp lực của cuộc đời


[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]
Ảnh đại diện

Bài số 46 (Tagore Rabindranath): Bản dịch của Bùi Xuân

Thời gian là quá khứ khi tôi có thể trả lại cho nàng tất cả những gì tôi đã nhận được
Đêm tìm thấy ban mai của nó, và người đã đón nàng trong vòng tay của mình: cùng người, tôi mang lại lòng biết ơn và tặng vật cho nàng
Vì tất cả khổ đau và tội lỗi với nàng, tôi đến để cầu mong người tha thứ
Tôi dâng tặng người những bông hoa tình yêu còn nụ, đang chờ đợi để nở thành những đoá hoa


[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]
Ảnh đại diện

Bài số 47 (Tagore Rabindranath): Bản dịch của Bùi Xuân

Tôi tìm thấy một vài bức thư cũ của mình cẩn trọng ẩn trong chiếc hộp của nàng - cùng một vài món đồ chơi bé nhỏ gợi cho nàng nhớ về những trò chơi
Với một trái tim nhút nhát, nàng đã cố gắng đánh cắp những đồ vặt vãnh từ dòng thời gian hỗn độn, và nói, "Này là của riêng em!"
Ôi chao, không một ai tuyên bố giờ đây rằng họ, là người có thể ra giá với sự chăm sóc ân cần, thế nhưng họ vẫn im lặng
Rõ ràng, tình yêu trong thế gian này đã cứu nàng khỏi mất mát hoàn toàn, ví như tình yêu của nàng đã cứu những bức thư này với sự chăm sóc âu yếm


[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]

Trang trong tổng số 6 trang (60 bài trả lời)
[1] [2] [3] [4] ... ›Trang sau »Trang cuối