Dưới đây là các bài dịch của Đỗ Tư Nghĩa. Tuy nhiên, Thi Viện hiện chưa có thông tin tiểu sử về dịch giả này. Nếu bạn có thông tin, xin cung cấp với chúng tôi tại đây.

 

Trang trong tổng số 4 trang (31 bài trả lời)
[1] [2] [3] [4] ›Trang sau »Trang cuối

Ảnh đại diện

Nhạc chiều Ấn Độ (Percy Bysshe Shelley): Bản dịch của Đỗ Tư Nghĩa

Tôi tỉnh dậy
ra khỏi những giấc mơ thấy em
trong giấc ngủ đầu tiên của đêm
Khi gió đang thì thào thở nhẹ
và những vì sao
đang chiếu sáng trên trời:
Tôi tỉnh dậy
ra khỏi những giấc mơ thấy em
Và một thần linh nơi bàn chân tôi
đã dẫn tôi đi
Bằng cách nào thế nhỉ?
đến cửa sổ phòng em – hỡi em yêu dấu!

Bao khúc điệu lãng du
yếu dần
trên con suối đen lặng im –
Mùi hoa Champak phai đi
như những ý tưởng dịu êm
trong giấc mộng.
Tiếng than vãn của chim hoạ mi
chết trên trái tim mình –
Như tôi sẽ phải chết trên tim em –
Ôi, em thân thương dường ấy!

Ôi, hãy nâng tôi lên từ thảm cỏ!
Tôi chết đi! Tôi ngất đi!
Tôi lịm dần hồn phách!
Hãy để cho tình yêu của em
bằng những nụ hôn
mưa xuống đôi môi tôi
và mi tôi xanh xao.
Gò má tôi lạnh và trắng bệch. Hỡi ơi!
Trái tim tôi đập nhanh và rộn rã –
Ôi, em yêu!
Hãy ép trái tim tôi vào trái tim em
thêm lần nữa
Chính nơi đó
mà trái tim tôi sẽ vỡ – sau cùng.

Ảnh đại diện

Khi ngọn đèn vỡ tan (Percy Bysshe Shelley): Bản dịch của Đỗ Tư Nghĩa

Khi đèn nát tan
Ánh sáng chìm phai trong bụi đất
Khi mây trời tản mát
Ôi, còn đâu sắc thắm của cầu vồng!

Khi cây đàn đã vỡ
Tiếng đàn êm dễ ai còn nhớ?
Khi miệng đã trao lời
Tiếng tình yêu đó – lãng quên mau.

Khi đèn đã nát và đàn đã tan
âm nhạc và bao vẻ huy hoàng cũng mất;
Khi linh hồn đã nín câm,
nơi tiếng vọng của con tim
chẳng có khúc hát nào rớt lại
Mà chỉ là những bản ai ca
như gió thổi qua nhà tù đổ nát
Hay [chỉ có] tiếng chuông chiêu hồn
người thuỷ thủ lang thang.

Khi hai trái tim đã trộn vào nhau
Thoạt tiên, Tình Yêu rời tổ ấm
và trái tim nào mềm yếu
sẽ một mình mang nặng nỗi đau riêng.

Ôi, Tình Yêu! Kẻ khóc thương sự phù du
của mọi điều trên trần thế
Cớ sao mi chọn cái mong manh nhất
để làm chiếc nôi, làm quê hương,
làm áo quan cho bản thân mình?

Những mê đắm của con tim sẽ khiến mi đong đưa
như những con quạ trên cao
đong đưa trong cơn bão.
Lý trí tinh khôn sẽ chế nhạo mi
như mặt trời
từ một khung trời mùa đông xám xịt.

Chiếc tổ của mi
sẽ rụng dần bao cọng cỏ
Và ngôi nhà trần trụi của mi
sẽ phô ra trước giọng cười giễu cợt
Khi lá rơi
và gió lạnh thổi về.

Ảnh đại diện

Âm nhạc, khi những giọng hát mềm tắt nghỉ (Percy Bysshe Shelley): Bản dịch của Đỗ Tư Nghĩa

Âm nhạc –
Khi những giọng hát mềm tắt nghỉ –
còn ngân hoài trong trí nhớ ta.
Mùi hương –
Khi hoa violet phai đi –
vẫn còn mãi ngát thơm
nơi cảm giác.
Lá của hoa hồng –
khi hoa đã héo
được lót làm giường cho người yêu nằm
Những ý nghĩ về em
Khi em đã đi xa
chính tình yêu
sẽ gối đầu lên
để ngủ.

Ảnh đại diện

Hồi tưởng (Percy Bysshe Shelley): Bản dịch của Đỗ Tư Nghĩa

Em chợt đến rồi đi
Thoáng mau
hơn cánh bay mùa hạ
mau hơn niềm hoan lạc thanh xuân
mau hơn một đêm vàng hạnh phúc.

Như mặt đất khi lá tàn úa hết
như đêm dài khi giấc ngủ qua mau
như trái tim khi niềm vui chạy trốn
Chỉ còn tôi
ở lại – một mình.

Chim nhạn đến, mùa hè trở lại
Chim cú về, đêm xuống vây quanh
Nhưng Tuổi Trẻ
Con thiên nga hoang dại ấy
cũng gian dối như em
đã theo em vỗ cánh bay rồi.

Trái tim tôi
mỗi ngày mong đợi sáng hôm sau
và giấc ngủ
đã biến thành khổ não.

Mùa đông của tôi
luống công
vay mượn nơi cành cây
những chiếc lá đầy ánh nắng.

Hoa huệ cho chiếc giường cô dâu
Hoa hồng cho tóc mây người goá phụ
Hoa violet cho một nàng trinh nữ
đã vội vàng
chết giữa tuổi thanh xuân.

Còn hoa của tôi
hãy cứ là hoa pensée.
Trên nấm mồ chưa lấp đất của tôi
xin hãy rãi đầy hoa pensée
nhưng đừng giọt nước mắt nào
nhỏ xuống.

Xin đừng bạn hữu nào –
dù thân thiết nhất –
đặt nơi tôi một niềm hy vọng
hay lo sợ giùm tôi
về những chuyện đời.

Ảnh đại diện

Kẻ cô đơn (Sara Teasdale): Bản dịch của Đỗ Tư Nghĩa

Cứ để họ nghĩ rằng tôi yêu đắm say
Thiết tha cần đến họ
Dù tôi vẫn đi cô độc một mình,
Nếu điều ấy khiến họ vênh vang niềm kiêu hãnh
Thì có hề hấn gì đến tôi –
Khi tôi vẫn sung mãn tròn đầy [1]
Như một bông hoa, như hòn đá?

Họ đến hay đi thì cũng thế – chẳng sao
Khi tôi vẫn mãi là mình
Vẫn làm theo những điều tôi muốn,
Còn đủ sức leo lên đồi một đêm mùa hạ
Để ngắm những vì sao
Lấp lánh ở trên cao.

Trái tim tôi đã giàu lên cùng năm tháng
Và chẳng còn dại khờ
Xẻ chia với mọi người mới đến
Hay vội vàng nói ra những ý nghĩ
Thoáng qua đầu
Như những ngày thơ dại
Khi tôi chưa nếm trải cuộc đời.

Ảnh đại diện

Nữ tiên tri (Sara Teasdale): Bản dịch của Đỗ Tư Nghĩa

Lại một lần
Tôi sẽ thu góp lại
Những mảnh hồn thất tán của tôi
Và nấu chảy
Thành quả cầu thuỷ tinh bóng loáng
Nơi đó – tôi có thể thấy mặt trời loé sáng
Và ánh trăng mơ màng.

Tôi sẽ ngồi như một nữ tiên tri
Tùng phút giây chăm chú
Nhìn tương lai đến gần và hiện tại ra đi:
Những bức tranh đời biến dịch
Trong đó, những con người xô bồ qua lại
Với dáng tự-thị nhỏ nhoi
Rất đỗi buồn cười.

Ảnh đại diện

Chuyến bay (Sara Teasdale): Bản dịch của Đỗ Tư Nghĩa

Anh và em như đôi chim ó
bay cùng nhau
dưới bầu trời
qua bao đỉnh núi
cánh trải dài trên gió thênh thang.

Ánh mặt trời cổ vũ ta
tuyết mịt mù cản lối ta
mây lượn bay sau ta
tóc rối bời rũ rượi.

Anh và em như đôi chim ó
nhưng nếu một mai
giữa kiếp người hèn mọn
Thần Chết bạo tàn chợt đến
mang đi một con chim
Thì chim kia xin hãy bay theo
Chuyến bay, thôi hãy ngừng
Lửa đời,  thôi hãy tắt
Quyển sách đời, xin hãy đóng
thiên thu.

Ảnh đại diện

Em sẽ chẳng còn lưu tâm (Sara Teasdale): Bản dịch của Đỗ Tư Nghĩa

Khi em chết
       và trên đầu em tháng Tư rực rỡ
       lay rũ mái tóc ướt mưa của nàng
Thì anh ơi
Cho dẫu anh cúi xuống mộ bia với trái tim tan vỡ
Em sẽ chẳng còn lưu tâm.

Tâm hồn em sẽ được bình an
       như những vòm cây rậm lá
       khi cơn mưa làm trĩu xuống thân cành.

Em sẽ lặng câm hơn
Với trái tim lạnh như băng giá
lạnh hơn cả trái tim anh
                       bây giờ.

Ảnh đại diện

Đêm xuân (Sara Teasdale): Bản dịch của Đỗ Tư Nghĩa

Nơi công viên, đêm đã xuống với sương mù
Những tấm màn bao phủ
Những ánh đèn ngái ngủ
       dọc theo những lối đi mờ ảo long lanh.
Ánh vàng lập loè trên phố vắng
Ánh vàng lập loè trên mặt hồ sương
       chập chờn lung linh
       như những thanh kiếm đắm.

Ôi, ngồi nơi đây
       với cái đẹp ở trên đầu
       phải chăng còn chưa đủ?
Lẽ ra cổ họng tôi phải nhức nhói vì ngợi ca
Lẽ ra tôi phải quì dưới bầu trời với niềm hoan lạc
Ôi, cái đẹp – phải  chăng mi vẫn còn chưa đủ?
Tại sao tôi cứ ngồi đây kêu gào tình yêu –
Giữa khi trong tay tôi còn tuổi trẻ
       một giọng hát
       và một đôi mắt để say sưa kinh ngạc
               trước bao điều kỳ diệu của trần gian?

Cớ sao tôi đã quên đi niềm kiêu hãnh?
Cớ sao tôi vẫn chưa toại ý bằng lòng?
Khi, vì tôi, đêm trầm tư đã buộc mái tóc đầy mây của nàng
để cho tôi ánh sáng;
Khi, vì tôi, bao nhiêu vẻ đẹp đang toả hương
như trong triệu lư hương?

Ôi, cái đẹp – phải chăng mi vẫn còn chưa đủ?
Cớ sao tôi vẫn mãi
       kêu gào vật vã
                              gọi tình yêu?

Ảnh đại diện

Em nhớ đến anh (Sara Teasdale): Bản dịch của Đỗ Tư Nghĩa

Chẳng có trạng thái nào của tâm hồn em
vui tươi hay áo não
sáng lạn hay sầu u
mà anh không thể giúp em
đẩy lùi cơn sốt
Và trả lại cho em – xinh đẹp ngàn lần.

Nơi biết bao tâm hồn khác
em hồn nhiên bẻ bánh mì ăn
và nâng ly rượu uống
vờ đóng vai vị khách hân hoan.
Nhưng em cô đơn
Em nhớ đến anh.
Trái tim thuộc về kẻ nào
hiểu nó nhiều hơn cả.

Trang trong tổng số 4 trang (31 bài trả lời)
[1] [2] [3] [4] ›Trang sau »Trang cuối