Dưới đây là các bài dịch của Đình Linh. Tuy nhiên, Thi Viện hiện chưa có thông tin tiểu sử về dịch giả này. Nếu bạn có thông tin, xin cung cấp với chúng tôi tại đây.

 

Trang trong tổng số 1 trang (3 bài trả lời)
[1]

Ảnh đại diện

Đi dạo (Pablo Neruda): Bản dịch của Đình Linh

Bỗng nhiên tôi chán làm người.
Bỗng nhiên tôi vào tiệm may và rạp hát
hoàn toàn teo lại, trơ kín, như một con thiên nga bằng nỉ
lách lội trên nước của nguồn gốc và tro.

Mùi của tiệm hớt tóc làm tôi khóc ra tiếng.
Tôi chẳng muốn gì trừ tĩnh lặng của sỏi và của len,
Tôi không muốn nhìn những cơ sở, hay vườn,
hay hàng hóa, hay mắt kiếng, hay thang máy.

Bỗng nhiên tôi chán bàn chân tôi và móng tôi
và tóc tôi và bóng tôi.
Bỗng nhiên tôi chán làm người.

Tuy vậy vẫn sẽ thú vị
nếu hù một công chứng viên bằng một đốm hoa loa kèn
hay dộng cho một ma sơ chết ngắc bằng một cú vào tai.

Sẽ rất tuyệt vời
đi ngoài đường với một con dao màu xanh lá cây
rống cho tới khi tôi chết cóng.

Tôi không muốn mãi mãi làm một cái rễ trong bóng tối,
do dự, dãn ra, run rẩy với những giấc mơ,
vùi xuống, trong cái dạ dày ẩm của trái đất,
thấm hút và ngẫm nghĩ, ăn uống mỗi ngày.

Tôi không muốn là người thừa hưởng quá nhiều rủi ro.
tôi không muốn tồn như một cái rễ và một cái mả,  
như một đường hầm đơn độc, như một hầm đầy xác,
cứng lạnh, đau đớn chết.

Vì lý do này thứ Hai cháy như xăng
khi nó thấy tôi đến với cái mặt tù đày,
và nó hú khi lướt qua như một bánh xe bị thương,
và bước chân của nó đầy máu nóng khi tiến về đêm.

Và nó lùa tôi đến những góc nào đó, đến những nhà ẩm nào đó,
đến những nhà thương nơi xương nhô ra cửa sổ,
đến những tiệm đóng giầy nào đó hôi mùi giấm,
đến những con đường khiếp như khe.

Có những con chim màu lưu huỳnh, và những bộ ruột kinh tởm
treo từ khung cửa ở những nhà tôi ghét,
có những bộ răng bị bỏ quên trong bình cà phê,
có những gương
đáng lẽ phải khóc vì xấu hổ và khiếp sợ,
có những dù ở khắp nơi, và thuốc độc, và rốn.

Tôi sải bước với bình tĩnh, với mắt, với giày,
với tức giận, với lãng quên,
tôi lướt, tôi đi ngang những văn phòng và tiệm đầy dụng cụ chỉnh xương,
và những sân phơi đầy quần áo,
quần lót, khăn lau và áo khóc ròng
từ từ những giọt nước mắt bẩn.


nguyên tựa tiếng Anh của một bài thơ tiếng Tây Ban Nha. Tuy tôi không thích dịch từ một bản dịch—trong trường hợp này, bản Anh ngữ của nhà thơ W.S. Merwin—tôi muốn giới thiệu bài này đến độc giả Việt Nam. Nó là một trong những bài thơ quan trọng nhất của thế kỷ 20. Tôi sửng sốt khi đọc nó lần đầu tiên cách đây 20 năm.
Ảnh đại diện

Tụng ca con mèo (Pablo Neruda): Bản dịch của Đình Linh

Những con thú
chưa hoàn hảo,
dài đuôi, âu sầu
đầu óc.
Từ từ chúng
tự hình thành,
trở thành phong cảnh,
lấy được đốm, vẻ duyên dáng, khả năng bay.
Con mèo,
chỉ mèo
hiện ra tròn vẹn
và hãnh diện:
nó sinh ra hoàn toàn hoàn thành,
đi một mình và biết mình muốn gì.

Con người muốn là cá hay chim,
con rắn muốn được cặp cánh,
con chó là một sư tử lạc đường,
kỹ sư muốn thành nhà thơ,
con ruồi tập sự con nhạn,
nhà thơ ráng bắt chước ruồi,
nhưng con mèo
chỉ muốn là mèo
từ râu tới đuôi,
từ cảm xúc đến chuột sống,
từ đêm đến cặp mắt vàng.

Không một gì
như nó,
mặt trăng hay đoá hoa
không được
cơ cấu đó:
nó độc nhất
như mặt trời hay hòn ngọc topaz,
và dáng vóc linh hoạt
rắn chắc và mảnh khảnh y như
đường viền của mũi thuyền.
Cặp mắt màu vàng của nó
chỉ chừa
một kẽ
để nhét những bạc cắc của đêm.

Ôi hoàng đế
nho nhỏ không địa cầu,
kẻ chinh phục không quốc gia,
cọp tí hon trong phòng khách, thiên hoàng
sultan vào ngày cưới
với những lát gạch gợi tình,
phong vị tình yêu
mày sở hữu
khi đi ngang
hay làm dáng, đặt
bốn bàn chân dịu dàng
lên sàn nhà,
ngửi ngửi,
nghi ngờ
tất cả trên thế gian,
vì tất cả
đều dơ bẩn
đối với bàn chân tinh khiết của loài mèo.

Ôi thú hoang độc lập
trong nhà, di tích
kiêu căng của đêm,
lười biếng, giỏi thể dục
và hờ hững,
con mèo cực kỳ thâm thúy,
công an chìm
tại những nơi cư trú,
biểu hiệu
của một loại
vải nhung hết hàng,
tuy bảo đảm chẳng gì
bí hiểm
về lề lối của mày,
có lẽ mày chẳng phải là một sự huyền bí,
cả thế giới biết mày và mày còn thuộc về
một người chủ bình thường nhất,
có lẽ ai cũng nghĩ rằng
họ là người quản lý,
là chủ, là chú
của con mèo, là kẻ đồng cảnh,
đồng nghiệp,
môn đồ, là người bạn
của con mèo của họ.
Tôi thì không.
Tôi không hùa theo.
Tôi không biết loài mèo.
Tôi biết tất cả, cuộc đời và những quần đảo của nó,
biển và thành phố không thể lường được,
môn thực vật học,
hậu cung và những quá mức tại đấy,
ưu và khuyết điểm của toán học,
những mạch núi lửa trên thế gian,
cái vỏ hư ảo của con cá sấu,
đức tính ngầm của người chữa lửa,
nguồn lại giống thanh thiên của linh mục,
nhưng tôi không thể hiểu nổi con mèo.
Suy luận của tôi bấp bênh trước sự phớt tỉnh,
trước cặp mắp đầy những con số vàng của nó.

Ảnh đại diện

Tụng ca biển (Pablo Neruda): Bản dịch của Đình Linh

Tại đây trên đảo
biển
và quá nhiều biển
tới tấp
lan tràn ùa ra,
nó bảo vâng, rồi không,
rồi không, không, không,
rồi vâng, bằng màu xanh dương,
bằng bọt, bằng phi nước đại,
nó bảo không, lại không.
Nó không thể nằm yên,
tên tôi là biển, nó lập lại
trong khi đập mình vào đá
nhưng không thuyết phục được đá,
thế rồi,
với bảy lưỡi xanh lá cây
của bảy chó xanh lá cây,
của bảy cọp xanh lá cây,
của bảy biển xanh lá cây,
nó lấp đá, hôn đá,
làm nhèm nhẹp đá
rồi vỗ ngực,
lập lại tên mình.
Ôi biển, ngươi tự xưng,
ôi đồng chí đại dương,
đừng phí thời gian và nước,
đừng hành hạ bản thân,
hãy giúp chúng tôi,
dân đánh cá
hèn mọn,
sống ven biển,
chúng tôi lạnh và đói
và ngươi là kẻ thù,
đừng đập mạnh như thế,
đừng la hét như vậy,
mở hòm xanh của ngươi
để tặng tất cả
những món bạc
vào tay chúng tôi:
tôm cá mỗi ngày.
Tại đây mỗi nhà
đều thèm món đó
cho dù như bạc,
pha lê hay ánh trăng,
ra đời để thành món ăn
bình dân dưới trần gian.
Đừng thủ món đó,
đồ keo kiệt,
lạnh lùng chạy vù
như tia sét ướt
dưới làn sóng.
Lại đây, bây giờ,
mở lòng ngươi ra
và để lại món đó
gần tay chúng tôi,
giúp chúng tôi, đại dương,
người cha xanh sâu thẳm,
kết thúc một ngày
sự thiếu thốn trần gian.
Hãy cho chúng tôi
khai thác cái đồn điền
vô tận của đời ngươi,
bột mì và trứng của ngươi,
trâu bò, kim khí của ngươi,
sự huy hoàng ướt át của ngươi
và những trái cây nhận chìm.

Người cha biển, chúng tôi biết
tên ngươi là gì, tất cả
chim diều hâu truyền bá
tên ngươi ngoài bãi biển:
bây giờ, ngươi nên tử tế,
đừng lúc lắc cái bờm,
đừng đe doạ ai cả,
đừng tự đập vào bầu trời
làm gẫy hàm răng đẹp của ngươi,
hãy tạm quên đi
lý lịch lẫy lừng của ngươi,
những thiệt hại cho thiên hạ
đàn ông,
đàn bà và trẻ con,
một con cá to hay nhỏ
mỗi ngày.
Hãy đến tất cả con đường
trên thế gian
để phân phối cá
và rồi
rao lên,
rao lên
để đến tai tất cả
dân nghèo lao động,
để họ được thốt,
khi thò đầu vào mỏ:
“Kìa cha già biển đã đến
để phân phối cá.”
Rồi họ sẽ trở xuống
bóng tối
tươi cười, và ngoài đường
và cả trong rừng
con người tươi cười
và trên thế gian
có nụ cười biển.
Nhưng
nếu ngươi không muốn vậy,
nếu ngươi không chịu,
thì chờ,
thì hãy chờ chúng tôi,
chúng tôi phải lo âu,
chúng tôi phải giải quyết,
phải chỉnh đốn những rắc rối
của loài người,
trước hết những đại sự,
rồi tất cả việc khác,
để rồi
chúng tôi sẽ nhập vào ngươi,
sẽ chẻ sóng bằng dao lửa,
trên một con ngựa máy
phóng trên bọt,
ca hát
chúng tôi sẽ chìm xuống
cho tới đáy
của lòng ngươi,
một sợi hạt nhân
sẽ thủ sườn ngươi,
chúng tôi sẽ trồng
trong vườn thẳm của ngươi
cây cối
bằng xi măng và sắt,
chúng tôi sẽ trói
tay chân của ngươi,
trên da của ngươi con người
sẽ vừa đi vừa khạc nhổ,
sẽ bứt từng chùm,
sẽ đắp bộ yên cương,
sẽ trèo lên lưng ngươi để thống trị ngươi,
để thống trị tâm hồn ngươi.
Những việc này sẽ xảy ra khi
con người chúng tôi
đã chỉnh đốn được
cái rắc rối của mình,
cái đại sự,
cái rắc rối đại sự.
Chúng tôi sẽ từ từ
chỉnh đốn tất cả:
chúng tôi sẽ bắt ngươi, biển,
chúng tôi sẽ bắt ngươi, đất,
làm nhiều phép lạ,
bởi vì ngay trong chúng tôi,
trong sự phấn đấu,
là cá, là bánh mì,
là những phép lạ.

Trang trong tổng số 1 trang (3 bài trả lời)
[1]