Trang trong tổng số 3 trang (25 bài trả lời)
[1] [2] [3] ›Trang sau »Trang cuối
Chúng ta thường hay nhắc và biết đến chị với giọng văn và thơ trữ tình sâu lắng đậm chất phụ nữ á đông nhưng đọc bài này quả thật...giận tím trong lòng một chút.Sáng tạo dựa trên cái nền tảng cũ nhưng phải biết chắt lọc kinh nghiệm trở thành cái vốn kiến thức của chính mình,đặc sản thương hiệu của mình chứ!Nhà thơ đặt tiêu đề bài thơ là "Ghế Mộc" mà tại hạ kiên trì đọc mãi đến câu từ cuối cùng cả bài thơ chả thấy cái hình ảnh ghế mộc nó ra làm sao,như thế nào nữa.Tiêu đề phải sát với nội dung một tẹo chứ hử?Mượn hình ảnh cái chi đó trước hết phải miêu tả cái vẻ bên ngoài xong hẵng nói đến cái bên trong cần nhấn mạnh,ý tại ngôn ngoại là thế.Tự do là thể loại không theo qui luật nào cả nhưng nội dung phải nêu bật cái mình cần nói hẳn ra,nhân hoá tu từ,...nó lên sao cho cách điệu không kém các thể thơ khác thì mới gọi là đạt vậy(đạt thôi chứ hơn đạt thì phải xem nghệ thuật hình ảnh,ngôn ngữ,ý,...)."Dãy ghế" làm sao?vất vưởng hay cũ mèm hay mới tinh tươm? khô khan vậy sao đọng được tâm trí độc giả đây chị.Lạc nhịp là lỗi rất hay thường gặp ở thể thơ tự do và lỗi này chả kiêng dè,kiêng nể ai hết á.Được câu này " Những chiếc ghế...về ai" gọi là có nét chun chút,sau thì sốt hết cả ruột chả biết "những người" còn kéo dài đến tận bao giờ nữa.Tại hạ thực sự không còn nhận ra chị Th.Anh của ngày xưa đâu rồi!Xin lỗi chị,tại hạ quá lời xong quả thực không kiềm chế được.Thà rằng:
Hàng ghế mộc khô khốc
Bên ngoài nhà hát lặng im tựa pho tượng đá
Trần trụi màu gỗ tự nhiên bàng bạc
Không son vẽ,chả hoạ tiết cầu kỳ
Trơ trọi giữa đời thường không thuộc về ai...
Tại hạ chỉ tập trung miêu tả vào cái ghế mộc thui còn tâm trạng của tác giả thế nào thì chịu không rõ hoàn cảnh sáng tác cũng như cảm hứng lúc bấy giờ ra làm sao.Vì chân thành góp ý nên mới mạo muội múa rìu qua mắt thợ,bỏ qua cho thẳng tính quen rồi không sửa được.Cáo từ!
Tâm trạng của nhân vật trong bài thơ trên đang muốn cưỡng quên đi những kỉ niệm trong quá khứ để làm gì nhỉ? "Để một kiếp người nhẹ bỗng trôi qua...",dường như sự bức bối không giải thoát khỏi chính cảm xúc của bản thân đã khiến nhân vật trong bài thơ này đã có những suy nghĩ như vậy.Liệu đó có phải là ý nghĩ giản đơn nhất thời bồng bột hay không hay là sự trải nghiệm già dặn của một thời,chúng ta chỉ đoán già đoán non được phần nào thôi.Hãy để thời gian và tự nhân vật trả lời.Hay là em lại..."Em Không" ý kiến,ý cò gì nữa cả để ai đó thốt lên rằng ừ "Không Em" thì...sao hoặc ...đã làm sao(xấu và nặng quá chăng).Bài thơ lột tả được mâu thuẫn nội tâm tâm trạng của một người phụ nữ đang day dứt,đau đáu của mối tình dại trong quá khứ.Còn gì thì hãy để cảm xúc của người đọc khám phá nốt vậy.Mỗi người có những cách cảm nhận khác nhau khi cùng đọc một hay nhiều con chữ,con số mà!Chúc mừng chị Th.Anh,bút lực tự do của chị đã có đường nét chun chút rồi đó,phát huy nhé!"Người qua đường rất đỗi bình thường,góp nhặt yêu thương tặng đời"
Gửi bởi Lại Gia ngày 11/04/2013 20:16
Tự ngàn xưa ông cha ta đã đúc kết ra câu ni "con trai yêu bằng mắt,con gái yêu bằng tai" cho đến tận bây giờ chưa ai dám phủ nhận ý nghĩa câu đó.Ấy thế nhưng sau khi đọc được bài "Lý Do Yêu" trên mới ngả ngửa ra rằng thì ra trên thế giới này vẫn tồn tại đâu đó quanh ta những tình yêu chả theo qui luật,nguyên tắc nào hết.Tình yêu í xuất phát từ những điều nhỏ nhặt nhất chỉ có 2 con tim đồng điệu,đồng nhịp mới cảm nhận về nhau mà thôi.Đến ngay như "tóc bạc trên đầu,nước mắt ưu phiền,khi chết đi rồi" chàng trai kia còn quan tâm để ý đến thì chả có lí do gì để người con gái nọ phủ nhận tình yêu của chàng dành cho nàng cả vậy.Lẽ thường tình,đàn ông con trai thấy đàn bà con gái có chút nhan sắc,chút duyên,chút gì gì đó...nổi bật thì thích đến theo đuổi rồi yêu(có thể được iu hoặc never!)là chuyện bình thường,bất thường là ngộ nhận,ám ảnh đó là tình yêu đấy.Có biết đâu rằng cánh phái yếu lo sợ nhất điều gì không chứ!Là cái tuổi nó đuổi sắc đi,sức lực tiều tuỵ làm vóc dáng không được như thời trẻ,sợ...bên ấy không còn chú ý đến nữa.Này các quí ông,các chàng trai bây giờ các người đã hiểu phải bắt đầu từ đâu để có,để giữ lửa tình yêu chưa nào?!Vâng thưa các bạn theo tại hạ thì "Tình yêu là thứ tình cảm thăng hoa sau một chuỗi dài phản ứng hành động,lời nói,...cùng những tác nhân xúc tác tạo nên một phương trình cuộc sống cân bằng hai giới trong cuộc sống này".
Thì tại hạ thấy sao nói vậy quen rồi thành cái nết cái tính cô nương thông cảm nhé.Mà kể cũng lạ gần đây thấy cô nương làm thơ tự do và cả ko tự do về tình cảm gia đình khá nhiều => đoán chắc đang hạnh phúc,nhất là quyền làm mẹ như bao người phụ nữ khác đúng ko nào.Chúc cô nương luôn may mắn và uốn nắn mấy đứa trẻ khôn lớn hơn người nhé!(Hổ cái làm mẹ là dữ dằn nhất quả ko sai tẹo nào!)
Theo đánh giá của cá nhân tại hạ thì dường như Thuỵ Anh đã bị nhiễm virut tự do của một bài thơ tự do nước ngoài nổi tiếng thì phải.Lạm dụng nhiều từ lặp(không có nghĩa diễn tả),ngắt câu,nhịp hơi hơi...điệu đà đến sáo mòn quá chăng?.Thà cứ nối thành 1 câu có phải hay hơn không.Ừ thì bảo là như thế cho lắng đọng,cho theo cái hiện đại mới mẻ,...nhưng ăn mãi một món ăn có thể thành nghiền xấu hơn lâu dài thành biếng ăn đó nghe.Bài ni theo ngu ý của tại hạ có thể chấp nhận ở mức trung bình khá thôi,sửa lại biết đâu ở mức cao hơn nhỉ.Tại hạ dốt nát,thẳng lời quen rồi xin chị Th.Anh bỏ qua cho.Cáo từ,cáo từ(Tẩu đào vi thượng thui!)
Gửi bởi Lại Gia ngày 07/08/2012 17:13
Lâu lâu không cập nhật tình hình thơ ca thấy mình ngày càng cũ kĩ lạc hậu.Nhà thơ Trần làm những bài thơ trên ắt đã có sự "thai nghén" từ xưa rồi,thế nên mới có những câu thấm vào lòng người,rót lọt vào tai,hằn trong trí óc là vậy.Vd như :"Vục đầu vào máu đã say /Một đòn giáng trả mà bay rã rời ","Vù vù như ong trong trưa hanh heo ","Đạn bom gieo xuống đất này
Thì ngày mày sống vẫn ngày diệt vong "...v.v.Thủ pháp ngôn ngữ kể chuyện đan xen lời thơ súc tích mà mềm mại.Tuy nhiên nếu uyển chuyển thêm một tí ti nữa thôi là...miễn khỏi bàn rồi!Chúc mừng Khoa!
Gửi bởi Lại Gia ngày 08/04/2012 22:24
Có cảm giác như "thám hoa" mong ngóng từng ngày từng giờ để được gặp lại tri âm tri kỉ(bạn thân hay hồng nhan?!)nên ngôn từ mới xúc động dữ dội như vậy!Từ "mãi" khiến người đọc thấy thời gian dài lê thê nhưng với tác giả thì nó là sự may mắn.Chả thế mà 2 người bạn được ngồi cùng thuyền với nhau đấy sao!Còn tửu tửu,thi thi nữa kìa.Sông Nhị Hà dường như sâu hơn về chiều cao tính từ đáy sông lên mặt nước và dài ra hơn về 2 bờ sông.Há chẳng phải "thám hoa" mừng quá nên mắt bỗng nhiên mờ mờ tỏ tỏ với sự vật hiện tượng xung quanh hay sao!Phải chăng lệ đã nhoà?!
Rượu cay đã mấy vò?
Thơ hoạ đã đủ no?
Thêm khách thêm hứng nhỉ!
Hai vị chớ đắn đo.
Gửi bởi Lại Gia ngày 08/04/2012 13:40
Tư tưởng của Người cao siêu,huyền ảo khiến trăng toả ánh sáng xuống cây cổ thụ để gián tiếp nhờ bóng cây lại gần của sổ để nghe,học,...đó sao!Trăng còn tiếc ngẩn tiếc ngơ vì Người đã bàn xong hết mọi việc đâu vào đấy rồi đi ngủ ngon lành nên vẫn còn nấn ná...trăng chưa lặn đi ngay còn đợi bình minh lên!
Gửi bởi Lại Gia ngày 05/04/2012 16:28
"In như thảo mộc trời Nam lại
Đem cả sơn hà đất Bắc sang" (bà huyện thanh quan)
Ối giời thằng ngu với con đần!Mày nho thế,bố láo bố toét,mày chửi chữ ông hử,mày viết ngược tưởng ông không biết hả?A ông xoay chuyển lại rồi và bán mày sang đất Bắc cho thoả chí nguyện sinh thời nhé!
Gửi bởi Lại Gia ngày 05/04/2012 16:21
UY OAI TRẤN VÕ
Bà huyện cho hay cực lạc mô?
Tới đài Trấn Võ văn mơ hồ
Dương dương tự đắc không quì xuống
Đứng đó mà thơ toàn ý rồ
Xuân Thu với cả Đông và Hạ
Ông đều toả lực oai uy màu
Nhìn trước ngó sau bà chắc biết?
Việt Nam trời định sẽ thăng mau.
Trang trong tổng số 3 trang (25 bài trả lời)
[1] [2] [3] ›Trang sau »Trang cuối