Trang trong tổng số 2 trang (15 bài trả lời)
[1] [2] ›Trang sau »Trang cuối
Gửi bởi ĐD ngày 13/01/2025 12:02
Đã sửa 1 lần, lần cuối bởi ĐD vào Hôm qua 22:17
Một vũng nước trong, một dòng nước đục
Một trăm người tục, một chục người thanh
Dạo chơi khắp xứ Châu Thành
Tới đây phỉ dạ vì anh gặp nàng.
Gửi bởi ĐD ngày 12/01/2025 11:19
Ông từ giữ đền ơi xin ông đấy
Chấp với bọn trẻ ranh rửng mỡ làm gì
Thế là ông cười rồi ông nhỉ
Cho chúng nó chơi đừng đuổi chúng đi
Này thằng Tâm con nhà bố Tầm
Trước cửa đền không được giồng cây chuối
Lại còn hét như giặc cái
Con bé cái Nhân con bà Nhẫn kia
Những mắt cười vê tít lại cứ như sợi chỉ
Gạch sân đền ấm lên ửng má
Tiếng trẻ con non màu lá mạ
Vệt mồ hôi tươi mưởi quệt ngang mày
Thật tuyệt vời thằng cháu ông Đương
Ngón tay cái rất to cho được vào lỗ mũi
Ra đây nhảy dây, ra đây trốn đuổi
Chúng như là hạt mẩy dưới hoàng hôn
Hoa mẫu đơn cũng tưng bừng í ới
Khói hương bài thơm tỉ tê lân la
Cây vun tán lên đơm xôi đóng oản
Gió liu riu cho thấm tháp chan hoà
Chợt ngẫm thấy trẻ con là giỏi nhất
Làm được buổi chiều rất giống ban mai
Thánh cũng hân hoan. Đố ai biết được
Ngài ở trong kia hay ở ngoài này.
Gửi bởi ĐD ngày 12/01/2025 10:49
Bùn non ngoan ngoan
Và đờ đẫn và im lìm và nhuần nhuyễn
Nước trong sáng cứ như muốn vùng vằng mà không dám
Bởi hương sen quá đỗi dịu dàng.
Hoa sen không định thơm
Không định thơm thì mới thơm như thế
Rất tự nhiên là ta nhớ mẹ
Mẹ quá xa rồi!
Để ta thành con cái của làn hương
Ta ra điên hay trời bỗng khác thường
Không có hương sen thì trời sẽ sập
Không có hương sen thì ta thối nát
Song, đấy là điều không dễ có ai tin!
Gửi bởi ĐD ngày 10/01/2025 21:53
Tên bài thơ: Không đề (I)
Gửi bởi ĐD ngày 10/01/2025 21:48
Không đề (III)
Rồi chúng ta sẽ trở thành những ông già và những bà già
Trong một thế giới trẻ trung luôn đổi khác
ta lạc lõng giữa một ngày xuân đẹp
lưng sẽ còng, tai nghễnh ngãng, trán nhăn
mắt sẽ mờ và miệng chẳng còn răng
ta ngồi cạnh nhau trên chiếc ghế ven đường
bên những lùm cây nở hoa thơm ngát
những người trẻ đi qua ta không hề quen biết
họ cười nói râm ran trong ánh nắng tưng bừng
lễ phép chào ta nhưng trong bụng xót thương
“ai nói chuyện với người già lâu được”
tuổi trẻ tự tin, cứng rắn và quả quyết
với máy móc khổng lồ với nhà hộp nguy nga
sẽ coi tình yêu là trò sướt mướt cổ xưa
họ lạ lùng thấy ta cam chịu
những đau khổ ta mang, họ không còn hiểu được
đọc sách chúng ta, họ phải ngủ gật giữa chừng
con trẻ nhìn ta trong tập ảnh gia đình
cười khúc khích thấy áo quần ngộ nghĩnh
họ chế giễu những gì ta tin tưởng
chúng ta trở thành những đồ vật chẳng ai dùng
như chiếc khuy đánh rơi, như cái tẩy vẹt mòn
như cái găng cổ xưa như vết nứt trên tường
chìm lấp dưới um tùm cây lá
như lúa gặt, chỉ còn cuống rạ
nằm im lìm dưới những đám mây bay
tan vào trong quên lãng ngàn đời
như con vờ, như que diêm vụt tắt
như viên sỏi dưới hè, như giọt nắng
trong bài ca bất tận của đời.
Gửi bởi ĐD ngày 10/01/2025 21:42
Tên bài thơ: Không đề (II)
Gửi bởi ĐD ngày 09/01/2025 10:48
Thân cò lặn lội ca dao
Cõng mưa nặng hạt bay vào lời ru
Mẹ ngồi ẵm gió mùa thu
Đồng xa vọng tiếng chim gù lúa ơi
Cái ngủ còn mải đi chơi
Nụ hoa mải đỏ khoảng trời mải xanh
Mà nghe mẹ hát ngọt lành
Cái ngủ về đậu trên vành mắt con
Nắng hồng ngọt lịm - thỏi son
Tô lên đôi má con tròn thơ ngây
Lời ru nảy búp thành cây
Từ trong lòng mẹ đong đầy yêu thương
Lời ru mềm sợi tơ vương
Níu con với những nẻo đường tuổi thơ
Cỏ may dệt tím đôi bờ
Hoàng hôn nhuộm biếc giấc mơ cánh diều
Lời ru trắc ẩn phận Kiều
Đò ngang mẹ chở mấy chiều sang sông
Cá trê cá trắm ngược đồng
Lời ru đã lặng mẹ không có nhà...
Gửi bởi ĐD ngày 18/12/2024 12:45
Vào ngày tận thế
ong lượn vòng trên hoa sen cạn
người đánh cá vá tấm lưới chài lấp lánh
cá heo nhảy vui trên biển
chim sẻ con hút nhuỵ ngon lành
và rắn có da vàng, vẫn như cần có.
Vào ngày tận thế
phụ nữ cầm ô đi trên cánh đồng
gã say rượu nằm ngủ lăn trên rìa vạt cỏ
những người bán rau rao hàng vang khắp phố
con thuyền nhỏ buồm vàng tiến gần tới đảo
tiếng vĩ cầm ngân vang trong không gian
mở ra đêm sao bạt ngàn.
Những kẻ đợi chờ sấm, chớp
thành những người thất vọng.
Những kẻ chờ tín hiệu và tiếng kèn của thần tiên
không tin là đã xảy ra rồi.
Cho đến khi mặt trời và mặt trăng còn ở trên cao.
Cho đến khi ong còn đến với hoa hồng.
Cho đến khi trẻ con đỏ hỏn còn tiếp tục chào đời.
Chẳng một ai tin chuyện đã xảy ra rồi.
Chỉ có cụ già tóc bạc, người có thể là nhà tiên tri
nhưng không phải vì cụ làm việc khác
tay buộc túm cà chua cụ bảo:
Sẽ không có ngày tận thế khác đâu
Sẽ không có ngày tận thế khác đâu.
Gửi bởi ĐD ngày 18/12/2024 12:34
Những tia sáng mặt trời
những giọt sương trong suốt tuyệt vời
các bạn hãy giúp từng người
nếm trải cùng trái đất.
Phía sau bức rèm không thể với tới kia
người ta xếp đặt ý nghĩa
những việc của trần gian.
Chúng ta
những người hạnh phúc và truân chuyên
còn sống chúng ta còn dượt đuổi.
Chính chúng ta biết rằng
cuộc đua rồi kết thúc
và những gì tách chia
sẽ lại rồi hợp nhất
như nhất thiết phải là:
tâm hồn và thể xác đáng thương.
Gửi bởi ĐD ngày 11/12/2024 12:55
Đã sửa 3 lần, lần cuối bởi ĐD vào 11/12/2024 13:10
Tưởng nhớ Hưng
Hắn và tôi
Sinh cùng quê
Học cùng lớp
Nhập ngũ cùng ngày
Đầu trần chân đất.
Ngày đi
Tôi cởi áo len, đổi hai đôi dép
Tôi một đôi
Hắn một đôi.
Hắn bán bút máy, kéo vào quán mì
Hắn một bát
Tôi một bát.
Rồi theo trận mạc
Cạn hai đời người
Đạn bom xưa hai thằng cùng chịu
Bạo bệnh giờ đành một hắn đi.
Một bát mì
Một nén hương
Một tôi đau điếng.
Chợt thấy đôi dép nằm cạnh quan tài
Ôm mặt... nấc không thành tiếng!
Trang trong tổng số 2 trang (15 bài trả lời)
[1] [2] ›Trang sau »Trang cuối