Trang trong tổng số 100 trang (991 bài trả lời)
Trang đầu« Trang trước‹ [1] [2] [3] [4] [5] ... ›Trang sau »Trang cuối

Ảnh đại diện

I (Aleksandr Pushkin): Nga hoàng Nhikôlai Đệ nhất và nhà thơ thiên tài Puskin (phần 3)

16.Cuộc truy sát nhà thơ
Việc Nga Hoàng Nhikôlai I và nhà thơ chuyển quan hệ thành thân thiết một cách nhanh chóng cũng gây ra nhiều ý kiến đánh giá khác nhau trong số bạn bè, kẻ thù và bạn đọc hâm mộ tài năng của Puskin. Trong tác phẩm:”Nga hoàng Nhikôlai I và nhà thơ Puskin” Nhikôlai Shagmagônôp có viết: “Do những người ghét bỏ Puskin định quy cho nhà thơ tội cố lấy lòng, bợ đỡ Nga hoàng; giữa nhân dân và Nga hoàng, nhà thơ đã chọn Nga hoàng. Họ đã bôi đen nhà thơ Puskin. Puskin đã lựa chọn không phải giữa nhân dân và Nga hoàng, mà là chọn giữa Cường Quốc mà Nga hoàng trị vì và nhân dân là một bên, và bên kia là những kẻ mưu bạo loạn, tự do vô chính phủ và nhóm Tam điểm chỉ muốn nước Nga bị giày xéo và biến thành nguồn cung cấp nguyên liệu cho Phương Tây.”

Bài thơ “Gửi bạn bè” của nhà thơ Puskin, với nhiều bạn đọc, bị coi là không chấp nhận được:
Không, trước Nga hoàng, tôi không hề nịnh bợ,
Khi tôi ngỏ lời ca ngợi tự do:
Tôi thể hiện cảm xúc của tôi đầy mạnh dạn,
Tôi nói bằng ngôn ngữ trái tim tôi.

Thật đơn giản, tôi yêu hoàng đế:
Ngài minh mẫn, trung thực trị vì dân;
Ngài bỗng khiến nước Nga hồi sinh lại
Bằng chiến tranh, lao động, ước mong.

Ôi không phải, dù tuổi trẻ ngài sôi sục,
Nhưng không dã man, ngài thực Đức vua:
Người rõ ràng còn đang bị trừng phạt
Được Ngài âm thầm mang ân huệ ban cho…

Người ta không lấy làm ngạc nhiên, sau khi thể hiện rõ ràng niềm tin của mình như vậy, nhà thơ Puskin bắt đầu chịu sự truy sát, bức hại. Vào năm 1836, tình hình càng căng thẳng hơn, khi bắt đầu đến tai Puskin tin đồn về việc vợ Puskin có quan hệ với Nga hoàng. Chuyện như vậy mà bỏ ngoài tai đối với nhà thơ, vốn trọng danh dự, là điều không thể chấp nhận. Nhà thơ cho người đi tìm hiểu, qua đó nhà thơ thấy rằng, đứng sau những đồn đại trên là Ghekkeren (cha nuôi của Dantes)và nữ bá tước Nheselrốt.
Cần phải nói ngay là, bằng chứng rõ ràng, không chối cãi được về việc Ghekkeren chủ mưu trong vụ này, là không có. Một số nhà nghiên cứu viết rằng, người bố nuôi Ghekkeren muốn bao che cho con nuôi, để cản trở không cho Natalia Pus kina tránh được cuộc đấu súng xảy ra. Nhưng việc đổ lỗi như vậy sang cho Nga hoàng Nhikôlai I là việc quá liều lĩnh với Dantes. (…)

Chúng ta chỉ biết được rằng, ngày 23 tháng 11, Puskin được tiếp kiến với Nga hoàng. Về nội dung cuộc tiếp kiến này, và cả cuộc tiếp kiến sau đó diễn ra ba ngày trước khi có cuộc đấu súng, thật tiếc là, chúng ta chỉ có thể phỏng đoán mà thôi. Có lẽ, ý kiến cho rằng, Nhà thơ Puskin có hứa với Nhikolai I sẽ không để mọi chuyện dẫn đến đấu súng là chính xác.

Lần cuối cùng nhà thơ Pushkin gặp Nga hoàng, nhiều khả năng nhất, là vào ngày 23 tháng giêng, trong vũ hội tại nhà của bá tước Vô rôntsôp- Đaskôp. Theo lời của chính Nga hoàng Nhikôlai I, tại đây, nhà thơ Puskin đã làm ngài ngạc nhiên vì tự thú nhận rằng, nhà thơ có nghi ngờ Nga hoàng đang tán tỉnh vợ nhà thơ - Natalia. Một vài nhà nghiên cứu cho rằng, trong thời gian chuyện trò, nhà thơ Puskin mới hiểu đầy đủ rằng, những nghi ngờ của nhà thơ là hoàn toàn sai lầm. Chúng ta biết rằng, cuộc tiếp kiến này đã ảnh hưởng rất nhiều đến các việc làm tiếp theo của nhà thơ Puskin- ông đã thách đấu súng với Dantes

Khi biết tin về việc đấu súng sắp xảy ra, Nga hoàng Nhikôlai I đã cho mời bá tước Benkendorf vốn là người thân cận của ngài, người này với Puskin có quan hệ không xuôn xẻ lắm và ra lệnh ngăn chặn cuộc đấu súng: yêu cầu cử cảnh sát tới chỗ đã định, bắt giữ hai đối thủ đấu súng và giải họ tới văn phòng của Nga hoàng. Nhikôlai Sagmagônôp trong bài báo “Vụ giết Puskin theo đơn đặt hàng” đã viết như sau: Benkenford, đáng lẽ phải lập tức đi thực hiện ngay mệnh lệnh của Nga hoàng, thì lại vội vã đến văn phòng của Nhesselrôt, ở đó ông ta đã gặp nữ bá tước Beloselskaia.
-Phải làm gì bây giờ?- ông ta hỏi,thái độ tuyệt vọng, - Tôi không thể không thi hành lệnh của Nga hoàng..-Nếu không tôi sẽ phải trả giá đắt mất thôi.
-Thì anh cứ thực hiện đi!- nữ bá tước vui vẻ trả lời.- Anh hãy phái cảnh sát không phải tới sông Đen, mà đến Ekateringop chẳng hạn… Sau đó giải thích rằng, hình như tôi nhận được tin báo, đấu súng ở chỗ đó. Puskin phải chết! Phải chết mới được… Còn anh, sau đó chúng tôi sẽ tưởng thưởng cho…

22.Ngay khi nhận được tin, nhà thơ bị thương do trúng đạn, ngài không giấu được sự bực tức của mình. Nhikôlai Shagmagonov có dẫn lại một phần cuộc đối thoại:
-Trẫm biết hết chuyện rồi.-ngài nói giọng cứng rắn cho Benkendorf nghe.-Cảnh sát đã không thực hiện mệnh lệnh của Trẫm và nghĩa vụ của mình. Các khanh là quân giết người!
-Thần nghĩ rằng, mình cử cảnh sát đến Ekaterigof,- Benkendorf nói lúng búng trong miệng- Thần nghĩ rằng, họ đấu súng ở đó…
-Khanh không thể không biết rằng, cuộc đấu súng đã định chỗ tại Sông Đen. Khanh phải cử cảnh sát đi khắp mọi nơi chứ!
Nhà thơ Puskin đã trúng đạn do Dantes bắn và chết hai hôm sau. Puskin đã gửi thư lên Nga hoàng để xin lỗi vì không giữ lời hứa với Nga hoàng và vẫn đấu súng. Puskin có nhờ nhà thơ Giukốpski nói hộ mình:” Anh thưa hộ tôi với Nga hoàng, rằng tôi tiếc nuối khi phải chết; tôi hoàn toàn thuộc về Nga hoàng. Anh hãy nói rằng, tôi xin chúc Hoàng đế trị vì nước Nga thật dài, thật lâu, rằng tôi chúc Hoàng đế có con trai may mắn, chúc nước Nga của Hoàng đế hạnh phúc.”
Nói về việc trừng phạt Dantes, Nga hoàng Nhikôlai I ra lệnh tước mọi chức vụ của Dantes và cử cảnh sát áp giải Dantes ra khỏi nước Nga. Nga hoàng viết: “Bàn tay nhằm súng bắn vào nhà thơ vĩ đại của chúng ta thuộc về một người hoàn toàn không có khả năng đánh giá là anh ta bắn ai. Anh ta không run tay dù hiểu sự vĩ đại của nhà thơ thiên tài mà vẫn nổ súng để nhà thơ phải từ giã cõi đời này và ngừng tiếng thơ của mình mãi mãi.
(Theo: dzen.ru, международный русский Проект)

Ảnh đại diện

I (Aleksandr Pushkin): Nga hoàng Nhikôlai Đệ nhất và nhà thơ thiên tài Puskin (phần 2)

11.Nhà thơ Puskin có kể cho bá tước Strutuwnski nghe như sau: “..Tôi vốn người thế nào, thì vẫn như vậy, trong tận sâu lòng mình, tôi vẫn giữ nguyên con người mình cho đến cuối cuộc đời: tôi yêu tha thiết mảnh đất quê hương, tôi yêu tự do và vinh quang của Tổ quốc, tôi trân quý sự thật và luôn hướng tới sự thật với tất cả sức lực trái tim và tâm hồn mình; tuy nhiên, tôi phải thú nhận rằng, (vì làm sao ta lại không dám nhận) tôi mang ơn Nga hoàng Nhikôlai I vì ngài đã hướng suy nghĩ của tôi vào con đường đúng đắn và hợp lí hơn, tôi vẫn đang tìm kiếm con đường này chắc còn lâu dài và có khi là vô vọng, vì tôi đã nhìn thế giới này không trực tiếp, mà thông qua lăng kính đưa lại cho tôi nhiều màu sắc không chính xác với nhiều sự thật giản đơn, tôi đã nhìn mọi việc không như một người biết phân tích các nhu cầu thật sự của xã hội, mà như một cậu bé, một sinh viên, một nhà thơ, có cảm tưởng thấy tốt đẹp tất cả những gì hấp dẫn anh ta, mơn trớn anh ta, lôi cuốn anh ta!

12.Tôi vẫn nhớ, rằng, khi tôi nhận lệnh lên tiếp kiến Hoàng đế, trong lòng thấy tối sầm lại, - vì lo lắng, không phải! Nhưng vì cái gì đó giống với tâm trạng căm giận, nổi sung, kinh tởm. Đầu óc tôi loé lên những vần thơ châm biếm, môi mấp máy nụ cười khẩy, con tim run rẩy vì có cái gì đó giống như có giọng nói từ trên cao, hình như đang kêu gọi tôi hãy đóng vai người theo phái cộng hoà trong lịch sử là Katôn, không thì là Brust. Tôi cứ miên man nghĩ mãi, nếu như không truyền đạt nổi tất cả mọi sắc thái cảm xúc mà tôi đã trải qua trong suốt đoạn đường tôi buộc phải đi diện kiến tại cung điện của Nga hoàng, và rồi sao nhỉ? Mọi suy nghĩ của tôi chợt bay biến đâu mất, như bọt bóng xà phòng vỡ tan ra và biến mất vào khoảng không, như ảo ảnh thấy trong mơ, khi ngài xuất hiện trước mặt tôi và ngài cất tiếng nói. Tôi tưởng sẽ gặp một viên bạo chúa cao ngạo, một quân vương tay cầm roi khư khư trong tay, thi tôi lại thấy một người cao lớn như tráng sỹ, bình thản, uy nghiêm, vẻ mặt đầy thiện chí. Tưởng phải nghe những lời đe doạ và gây bực giận đầy thô lỗ và chua cay, nhưng tôi chỉ nghe được lời quở trách giọng tha thứ, được nói ra với vẻ thông cảm và thiện chí.

13.Cuộc tiếp kiến của hai người đã diễn ra khá cởi mở. Nhà thơ Puskin mạnh dạn nói với Nga hoàng rằng, nhà thơ không bao giờ là kẻ thù chống lại hoàng đế của mình, nhưng là kẻ thù chống chế độ quân chủ tuyệt đối”. Nghe nói vậy, Nga hoàng Nhikôlai I nhếch môi cười và đáp: “…chế độ cộng hoà là không tưởng, vì rằng, chế độ cộng hoà chỉ là giai đoạn quá độ, không bình thường, cuối cùng, phải dẫn tới độc tài, và thông qua độc tài đi tới quân chủ tuyệt đối. Trong lịch sử chưa từng có nền cộng hoà nào mà vào thời khắc khó khăn, lại thoát ra được không cần đến sự chuyên quyền của một cá nhân, mà lại không sụp đổ và diệt vong, khi không có một người lãnh đạo thạo công việc điều hành đất nước. Sức mạnh của một quốc gia là ở chỗ tập trung quyền lực, vì ở đâu, ai cũng là nhà lãnh đạo, thì ở đó, không ai lãnh đạo hết, ở đâu ai cũng là nhà lập pháp, ở đó không có pháp luật nghiêm minh, không có mục tiêu chính trị thống nhất, không có sự hoà hợp trong quốc gia. Hậu quả của cái đó là gì? Là tự do vô chính phủ!
Nhà thơ phản đối với lí do là “ngoài chế độ cộng hoà trị quốc, mà nước Nga khó thực hiện vì quy mô đất nước rộng lớn và thành phần dân tộc đa dạng, còn tồn tại một chế độ chính trị nữa là chế độ quân chủ hợp hiến”. Nga hoàng ngắt lời nhà thơ Puskin: “chế độ này chỉ phù hợp với các quốc gia đã hình thành hoàn chỉnh, chứ không hợp với những nước đang trên con đường hình thành và phát triển. Nước Nga chưa bước ra khỏi giai đoạn đấu tranh để tồn tại, chưa đạt tới những điều kiện phải có, mới phát triển được cuộc sống và nền văn hoá trong nước. Nước Nga chưa vươn tới mục đích của mình, chưa được xây dựng trên những nền tảng cần có để đạt tới sự vĩ đại của mình. Nước Nga chưa là một khối thống nhất hoàn toàn, vì các yếu tố tạo nên nước Nga cho đến nay, vẫn chưa hoà hợp với nhau. Các yếu tố đó chỉ có thể kéo lại gần nhau và gắn kết chặt chẽ với nhau nhờ chế độ chuyên chế - nhờ ý trí sắt đá, hùng mạnh và không bị giới hạn của quân vương. Không có ý trí này, thì không có sự phát triển, không có sự gắn kết, và bất cứ sự lung lay, rạn nứt nào đó mà diễn ra đều dẫn tới chỗ phá sập cả cấu trúc quốc gia”. Nga hoàng nói tiếp: “Không có lẽ, khanh nghĩ rằng, nếu Trẫm là quân vương hợp hiến, thì trẫm có thể dễ dàng vặn cổ tên cầm đầu một nhóm cách mạng mà chính các khanh, những người con của nước Nga, đang nuôi dưỡng họ để huỷ diệt nước Nga ư? Chả có lẽ, khanh nghĩ rằng, cái hấp dẫn của chế độ quân chủ mà Thượng đế trao cho trẫm, lại không có tác dụng giữ cho quân cận vệ chịu thuần phục vua và ngăn chặn đám dân đen đầu đường xó chợ luôn sẵn sàng làm loạn và cưỡng bức kẻ khác hay sao? Đám dân đen đó sẽ không dám nổi lên chống lại trẫm. Chúng không dám đâu! Vì rằng chế độ quân chủ có hoàng đế với họ là đại diện cho sự hùng mạnh vô biên của Chúa trời và Trẫm là người đại diện cho Chúa trời trên trái đất, vì họ biết rằng, trẫm hiểu sâu sắc toàn bộ trách nhiệm sứ mạng của Trẫm và rằng, Trẫm không phải là người không được tôi luyện và không có ý trí để roi vọt bão dông và sấm sét có thể doạ dẫm làm Trẫm sợ hãi.”

14.Cuộc tiếp kiến đã chấm dứt bằng những lời Nga hoàng nói: “Còn về khanh, nhà thơ Puskin, khanh được tự do. Trẫm bỏ qua chuyện quá khứ, thậm chí đã quên hẳn. Trẫm không thấy trước mặt Trẫm là một tên tội phạm quốc gia, Trẫm chỉ thấy một người có trái tim và tài năng, trẫm thấy một nhà thơ ca ngợi vinh quang của đất nước, một nhà thơ có sứ mệnh cao đẹp là thổi bùng lên ngọn lửa trong tâm hồn những người luôn giàu lòng thiện nguyện và vì những chiến công vĩ đại. Bây giờ khanh có thể về được! Khanh có thể đến bất cứ nơi nào để sinh sống, bởi vì việc lựa chọn chỉ phụ thuộc vào chính mình, khanh hãy nhớ những gì trẫm đã nói và làm với khanh, Khanh hãy phục vụ Tổ quốc bằng suy nghĩ, tiếng nói và ngòi bút. Khanh hãy viết cho người đồng thời và cho các thế hệ con cháu mai sau, hãy viết với tất cả sự hứng khởi và tự do hoàn toàn vì từ nay Trẫm sẽ trực tiếp làm công việc kiểm duyệt cho khanh!”

15.Là chồng của một trong nhiều phụ nữ có học vấn cao nhất trong giới thượng lưu và là người trung gian giữa Nga hoàng với nhà thơ - Aleksandra Ốsipôpna Smirnova-Rô set, Nhikôlai Mikhailovich Smirnôp đã nhớ lại:”Sau khi trở về Matxcowva, nhà thơ Puskin được triệu thẳng lên văn phòng của Nga hoàng; cửa ra vào khép kín lại, và sau đó, khi cửa mở lại, nhà thơ Puskin bước ra, nước mắt lăn trên má, vẻ mặt đầy sảng khoái, vui tươi, hạnh phúc. Nga hoàng đã tiếp nhà thơ như cha gặp con, ngài đã tha thứ tất cả cho Puskin, quên đi mọi thứ, hứa sẽ bảo trợ cho nhà thơ và sẽ là người kiểm duyệt duy nhất mọi sáng tác của nhà thơ.
Cuộc tiếp kiến cũng để lại ấn tượng sâu đậm cả đối với Nga hoàng. Bằng chứng còn lưu lại là, sau buổi tiếp kiến, Nga hoàng Nhikôlai I đã kể cho Bluddôp nghe:
-Khanh có biết, hôm nay, Trẫm vừa nói chuyện với một người thông minh nhất nước Nga không?
-Với ai vậy, thưa Bệ hạ?
-Puskin.

Ảnh đại diện

I (Aleksandr Pushkin): Nga hoàng Nhikôlai I và nhà thơ thiên tài Puskin

Bạn nào thích thì đọc chủ đề này, còn không - cứ bỏ qua, coi như chưa nhìn thấy!

Quan hệ giữa Nga hoàng Nhikôlai Đệ nhất và thiên tài thơ Aleksandr Puskin

1.Quan hệ giữa Nga hoàng Nhikôlai Đệ nhất và nhà thơ thiên tài Aleksandr Puskin là đề tài được nói tới trong nhiều công trình giả khoa học. Những gì đã diễn ra giữa hai người này trên thực tế?
Dưới thời Xô Viết, bộ máy tuyên truyền đã năng nổ tìm mọi cách bôi đen hình ảnh Nhikôlai Đệ nhất. Hơn nữa, bộ máy này còn cố tạo nên hình tượng Nhikôlai Đệ nhất như một anh lính ất ơ, vô học, có tầm hiểu biết hạn hẹp, họ còn buộc tội Nhikôlai I là có liên đới tới vụ sát hại nhà thơ Aleksandr Puskin. Rất may là, hiện nay, chúng ta có điều kiện dễ dàng tiếp xúc với nhiều nguồn tin góp phần khẳng định rằng, giữa Nhikôlai I và Puskin đã tồn tại mối quan hệ thật khăng khít, ở mức độ có thể có giữa Nga hoàng và nhà thơ là thần dân của Ngài.

2.E.V. Petukhốp, một nhà khoa học Nga, chuyên gia lịch sử văn học, trong tác phẩm của mình:”Về mối quan hệ giữa hoàng đế Nhikôlai I và nhà thơ A.X. Puskin “đã viết:”Các mối quan hệ này giữa hoàng đế Nhikôlai I và A.X.Puskin là gần gũi một cách khác thường giữa hai cá nhân có địa vị xã hội thật khác nhau, một bên là thiện ý và độ lượng, còn một bên là thẳng thắn, giữ phẩm gía và có tâm hồn cao thượng, tạo nên một trang kì lạ bậc nhất trong lịch sử nền văn học cận đại của nước ta”.

3.Mối quan hệ qua lại giữa Nhikôlai I và nhà thơ Puskin là rất đáng được bàn tới. Một mặt, nhà thơ phải suy nghĩ lại nhiều vấn đề, để cảm nhận được toàn bộ sự vĩ đại của nền quân chủ, để hiểu rồi sau đó chia sẻ những quan điểm của chính Nga hoàng. Nhà thơ Puskin đã trải qua quá trình nhận thức, chấn chỉnh lại bản thân mình một cách sâu sắc. Đồng thời, ta không thể nói rằng, tính cách mạnh mẽ của Nhikôlai I đã lấn lướt nhà thơ. Chế độ quân chủ tuyệt đối là sự lựa chọn có ý thức của Puskin.

4.Mặt khác, qua trường hợp chuyển đổi mối quan hệ giữa Nga hoàng và nhà thơ, ta theo dõi thấy rõ tính cách của chính Nga hoàng Nhikôlai I. Trái với nhiều định kiến từ trước, ngài thể hiện mình là người thông minh, có tấm lòng nhân hậu, có nhận thức sâu sắc, đầy đủ trách nhiệm lớn lao khi trị vì nước Nga. Nhà nghiên cứu văn học Ácenhi Damôschianôp đã viết: “Hôm nay, với nhiều người không còn là bí mật chuyện Nga hoàng Nhikôlai I, nói chung, không phải một anh binh nhì tầm thường chễm chệ trên ngai vàng. Nói về quyền lực, về cơ cấu nhà nước, ngài có lập luận với sự hiểu biết cặn kẽ công việc. Ngài sẵn sàng thảo luận, nói lên các nguyên tắc của chính ngài. Nga hoàng hiểu rằng, sau lưng ngài có nền tảng tư tưởng đã tồn tại qua nhiều thế kỉ, ngài nhận thức rõ ý thức trách nhiệm của mình”.

Puskin và các nhà cách mạng tháng Chạp

5.Một điều hiển nhiên là ta không biết liệu nhà thơ Puskin có tham gia vào cuộc nổi dậy tại Quảng trường Senat hay không. Một số nhà nghiên cứu cho rằng, chỉ do ông bị quản thúc tại Mikhilopskoie mà không đến được Petersburg, nên không có mặt trong cuộc nổi dậy, vì trong số những người tham gia sự kiện này, có nhiều người là bạn bè của nhà thơ, họ chống đối chính quyền. Như ta biết, trong thời gian trị vì của Nga hoàng Nhikolai I (14 tháng 12 năm 1825), và các sự kiện xảy ra cùng lúc với việc đăng quang ngôi vua của Nhikoolai I thì Puskin đang bị giam lỏng tại làng Mikhailopskoie, điển trang của mẹ nhà thơ, nơi ông chuyển về sau thời gian đi đầy ở Ôddessa, vào tháng bảy năm 1824. Một số tác giả khác lại khẳng định rằng, mặc dù nhà thơ Puskin có quan hệ bằng hữu với một số người đã tham gia cuộc nổi dậy, nhưng nhà thơ không tham gia đảo chính. Người ta đã chứng minh được rằng nhà thơ không hề tham gia bất cứ một hội kín nào, mà ông chỉ giới hạn hành động của mình là sáng tác thơ thôi.
6.Hai năm bị quản thúc tại làng Mikhailopskoie nhà thơ đã nếm trải rất nặng nề. Nhà thơ thường viết thư cho bạn bè, nhờ họ lên tiếng đôi lời thay nhà thơ để đề đạt với Nga hoàng. Nhưng bạn bè của Puskin đều hiểu rằng, việc nhà thơ trở lại Peterburg vào giai đoạn, khi triều đinh đang tiến hành điều tra hình sự vụ các nhà cách mạng tháng Chạp là sự mạo hiểm không nên làm. Nhà thơ Giukôpski đã viết cho Puskin:” Tôi có thể nói gì với anh về nguyện vọng rời làng quê của anh? Trong hoàn cảnh hiện nay, chúng tôi không có điều kiện có thể làm gì giúp anh được. Hợp lí nhất là anh cứ yên tâm ở lại miền quê, đừng xuất đầu lộ diện mình ra và hãy viết, nhưng viết để tạo tiếng vang. Thôi cứ để cho giai đoạn bất hạnh này mau qua đi… Anh không dính líu vào bất cứ chuyện gì - đây là sự thật. Nhưng trong hồ sơ của mọi người tham gia cuộc bạo động đều có thơ của anh. Đó là cách dở nhất khi muốn làm thân với triều đình. Anh biết rõ, tôi rất yêu thích thơ anh và tôi rất trân quý sự vinh quang anh đã đạt được theo cách lương thiện: vì tôi biết trân trọng thi ca và tôi biết rằng, anh sinh ra trên cõi đời này để làm một thi sỹ vĩ đại và có thể là vinh quang, là bảo vật của nước Nga. Nhưng tôi căm ghét tất cả những gì anh viết ra gây xáo trộn cho trật tự và đạo đức xã hội. Con cháu chúng ta (nghĩa là tất cả thế hệ tương lai) trong điều kiện được giáo dục kém cỏi, không tạo cho họ có được một chỗ dựa để bước vào cuộc sống; tức là anh đã đem lại cho nhiều người một nguy hại không tài nào sửa được. Điều này buộc anh phải thấy trăn trở, bất an. Tài năng không là gì cả. Điều chủ yếu là: nền đạo đức cao đẹp… mong anh đừng viết đơn khẩn cầu xin về Peterburg. Chưa đến lúc chín mùi đâu.”

7.Uỷ ban điều tra vụ án đã hoàn thành công việc của mình. Nhà thơ Puskin không bị triệu tập ra toà ở Peterburg. Kết quả phiên toà xử kín vụ án chính trị đã tuyên năm án tử hình và hàng trăm án đi đầy. Nửa năm sau, nhà thơ Piotr Viademski viết cho Puskin:” Nếu tôi ở địa vị anh, thì tôi đã viết thư khẩn nguyện thật chân thành, thuyết phục gửi Nga hoàng: tôi đã thú nhận có dùng ngôn từ và ngòi bút viết ra nhiều điều tai quái, tuy nhiên, cũng nói thẳng rằng, những việc làm của anh không hề là đồng phạm với những gì anh nói, vì anh không hề bị sứt mẻ một tý gì và vẫn còn nguyên mạng sống của mình giữa lúc bão tố chung đang hoành hành; thì tôi đã hứa sẽ giữ mồm giữ miệng trong tương lai, sẽ giành hết thời gian cho một công việc mà mọi người có thể nhận ra được (và tôi đã hứa sẽ giữ lờI hứa của mình một cách nghiêm túc nhất) và đã xin phép Nga hoàng được về chữa bệnh ở Peterburg, Matscowva hay nhiều vùng khác.”

8.Nhà thơ Puskin đã gửi đơn khẩn cầu lên Nga hoàng trước khi nhận được thư Viademski viết cho, vào ngày 11 tháng năm 1826: “Thưa Bệ hạ đầy lòng bao dung!, thần đã một lần không may gây tức giận cho Nga hoàng đã băng hà, thần bị loại khỏi công vụ đang thực hiện và bị đầy về nông thôn, nơi thần đang chịu sự quản thúc của quan tỉnh trưởng địa phương. Hôm nay, với hy vọng được hưởng sự đại lượng của Bệ hạ, với sự hối hận thật sự, và với mong muốn cháy lòng thần sẽ không bao giờ đưa ra các ý kiến đi ngược lại trật tự xã hội đã có (thần sẵn sàng đặt bút kí dưới đây và xin đem danh dự ra thề), thần khẩn trình lên Bệ hạ nguyện vọng chân thành như sau… Sức khoẻ của thần hồi trẻ đã bị tổn hại, thần mắc chứng bệnh giãn tĩnh mạch từ lâu, luôn cần phải chạy chữa, thần xin trình kèm theo giấy tờ chứng nhận bệnh tật của thần mà các bác sỹ đã xác nhận. Thần xin mạnh dạn trình lên Bệ hạ nguyện vọng được phép đi Mátcowva hay Peterburg hay bất kỳ vùng nào để chữa bệnh”
Và sau đó, trên một trang giấy lẻ, nhà thơ Puskin đã ghi chú thêm: “Thần, là người ký dưới đây, xin hứa sau này sẽ không tham gia bất cứ hội kín nào, mang bất cứ tên gọi nào, cũng không gia nhập; thần xin thề rằng, trước kia, hiện nay và sau này, thần cũng không thuộc bất cứ hội kín nào, và không bao giờ muốn biết về các hội kín đó”.

9.Ngày 10 tháng bảy, nhà thơ Puskin có viết cho Viademski: “Tôi đang chờ tin phúc đáp, rất ít hy vọng. Chuyện nổi dậy và các cuộc cách mạng là thứ tôi chưa bao giờ thích thú cả, đó là sự thật; nhưng tôi giữ mối quan hệ với gần như tất cả mọi người và trao đổi thư từ với nhiều người chủ trương nổi dậy. Tất cả các bản viết tay mang tính kích động đều mang tên tôi, cũng như tất cả các giấy tờ đáng xấu hổ đều đứng tên Barkôp. Nếu như uỷ ban điều tra yêu cầu tôi ra chất vấn thì tất nhiên, tôi có cơ hội minh oan, nhưng tôi vẫn được để yên, không bị đụng chạm tới, và hình như, làm thế lại chẳng may mắn gì.
Nhà thơ Puskin hoá ra nhận định không chính xác: ngày 28 tháng tám năm 1825, Nga hoàng ký lệnh cho phép chuyển nhà thơ Puskin ngay lập tức về Matxcowva. Nhà thơ được tiếp kiến Nga hoàng Nhikolai I tại cung Trudo (Cung điện kì diệu.)

10.Cuộc tiếp kiến mang tính chất định mệnh giữa Nga hoàng và nhà thơ
Nhiều nhà nghiên cứu cuộc đời và sự nghiệp sáng tác của nhà thơ Puskin nói rằng, cuộc gặp gỡ này, diễn ra vào ngày 18 tháng chín năm 1826 tại nhà thờ Trudo, đã có ảnh hưởng đến thế giới quan của nhà thơ. Nó mở đầu cho những quan hệ thật hiếm gặp giữa nhà vua quân chủ và thần dân của mình.
Nhiều người đã biết một chi tiết trong cuộc tiếp kiến này, qua một đoạn hội thoại:
-Này nhà thơ Puskin, khanh có tham gia vào sự kiện ngày 14 tháng 12 năm 1826 không, nếu như khanh có mặt ở Peterburg hôm đó?
-Nhất định có chứ, thưa Bệ hạ, tất cả các bạn bè của thần đều tham gia vụ nổi dậy này, và thần không thể không tham gia được.
Thật ra, nhiều nhà nghiên cứu cuộc đời và sáng tác của nhà thơ Puskin đều nói rằng, đoạn đối thoại này là hoang đường, không hơn không kém. Về vấn đề này, nhà văn Nga Nhikôlaiepna Shagmagonop, trong cuốn sách của mình: “Hoàng đế Nhikôlai I và nhà thơ Puskin “có viết: “Đây là sự dối trá. Vì loại câu hỏi như vậy là không thể được đặt ra. Vì ngay trong nhiều thư khẩn cầu nhà thơ Puskin gửi lên Nga hoàng, nhà thơ đã nói rõ thái độ của mình với các hội kín”. Ngoài ra, một người bạn của nhà thơ Puskin, là bá tước Strutuwnski, người BaLan, có ghi lại cuộc tiếp kiến của nhà thơ với Nga hoàng, theo lời kể của chính nhà thơ. Đoạn đối thoại nói trên không có trong bản ghi lời kể đó.

Ảnh đại diện

I (Aleksandr Pushkin): Chương XI: Evghênhi “tái xuất”

Evghênhi “tái xuất” sau chiến tranh năm 1945
Aleksandr Khadin: Ônhêghin trở lại
Năm 1946, nhà văn trào phúng Aleksandr Khadin đăng chương XI viết về việc Evghênhi «tái xuất», trên tạp chí “Lêningrad”, số 10. Evghênhi đã trở lại Leningrad trong thời gian sau chiến tranh 1945. Nhưng tạp chí này đã bị khiển trách vì đăng Chương XI với tội bêu riếu, nói xấu xã hội. Tác giả công bố 29 khổ trong chương XI, chúng tôi dịch cả 29 khổ để các bạn đọc biết cho vui.

Chương XI

1.

Уходят дни, минуют сроки,
Друзья, но и сейчас опять
Бывает пушкинские строки
Приятно нам перечитать.
И вот, как будто из тумана,
К нам сходит со страниц романа
Онегин — друг наш молодой.
Давай, читатель, мы с тобой
Пойдем туда, куда Евгений
Нас вдруг незримо поведет;
Прими, читатель, этот плод
Ума холодных наблюдений
И сердца горестных замет,
Как некогда сказал поэт.

1
Ngày qua ngày, thời gian trôi mải miết,
Thưa bạn hữu, nhưng giờ đây ta lại biết
Có nhiều trang thơ Puskin tận xửa xưa
Giờ đem ra đọc lại, thấy say mê.
Và ta tưởng như ẩn trong sương khói,
Từ tiểu thuyết thơ bước ra tiến lại
Là Ônhêghin- bạn ta tuổi tóc xanh.
Nào bạn ơi, chúng ta rảo bước nhanh
Cùng về chỗ chợt Evghênhi đưa ta đến;
Bạn đọc hỡi, hãy giang tay nhận hết
Những gì đầu lạnh lùng quan sát trong đời
Vẫn còn lưu trong tâm trí mỗi người
Những nhận xét khiến con tim khôn nguôi đau đớn,
Như dạo trước, nhà thơ từng nói đến.


2 (1).

Перед Онегиным, как прежде,
Из шума утренних забот
В суровой каменной одежде
Знакомый город предстает.
Идет Евгений пораженный,
А Ленинград неугомонный
Уже приветствует его,
Младого друга своего.
Вот сад, где юностью мятежной
Бродил Онегин. Вот едва
Шумит державная Нева,
Бия волной в гранит прибрежный,
И вновь сверкает без чехла
Адмиралтейская игла.

2
Ngay phía trước Ônhêghin là thành phố
Luôn tất bật mỗi sớm mai lại tới
Khoác trên mình tấm áo đá uy nghiêm
Đã hiện lên với dáng vẻ thân quen.
Rảnh chân bước, Ônhêghin ngạc nhiên hết mức,
Leningrad vỡ tổ ong khi vừa thức
Rạng rỡ cười chào đón, chúc mừng chàng,
Bạn trẻ ngày nào, nay trở lại quê hương.
Vườn mùa Hạ, nơi những năm thơ bé,
Ônhêghin dạo chơi. Nay thấy nhé
Sông Nhêva hùng vĩ mặt nước lăn tăn,
Sóng vỗ bờ xô bệ đá hoa cương,
Chiếu lóng lánh trên mặt sông im lặng
Là mũi nhọn trên tháp Admiral rọi sáng.
3.

Приятен нашему герою
Былой отечественный дым.
Блистая золотой главою,
Стоит Исакий перед ним.
Вот он — тот уголок заветный,
Где снова вздыблен
Всадник Медный,
Где в окруженьи нянь и мам
Гуляют дети по утрам,
Где неба синего сиянье,
Где воздух радостен и чист,
И где восторженный турист
Назначит девушке свиданье —
И пишет на скале углем:
«Здесь были с Катей мы
вдвоем».

3
Chàng nhân vật của ta đang say đắm
Khói quê hương trong tim còn thấm đẫm.
Vòm mái vàng sáng rực cả góc trời,
Nhà thờ Ĩxakiepski xuất hiện sáng ngời.
Ôi mảnh đất thiêng liêng đầy thương nhớ,
Tượng kị sỹ bằng đồng hiên ngang đứng đó
Trong vòng vây các mẹ với các cô,
Dẫn trẻ đi chơi sáng sáng trong vườn hoa,
Trời xanh biếc sáng chan hoà toả khắp,
Nơi không khí tràn niềm vui trong mát,
Khách lãng du yêu cảnh sắc say mê
Nơi gái trai hò hẹn tìm đến tỏ tình yêu -
Dùng than vẽ lên lưng tường kè đá:
“Tôi đến với Kachia nơi đây tuyệt quá”.


4 (2).

У друга нашего немало
Забот и неотложных дел,
Но, как положено, сначала
Идет Онегин в Жилотдел.
О, здесь моя бессильна лира,
Здесь музы требуют Шекспира,
И я там был, и я страдал,
И я там горя похлебал.
Вот он стоит с надеждой зыбкой,
Наивный пушкинский чудак,
Его же вопрошают так
С весьма сочувственной улыбкой:
— Где вызов ваш и где наряд?
Как вы попали в Ленинград?

4
Ôi anh bạn có bao nhiêu công việc
Bao lo lắng, bao việc làm cấp thiết,
Quy định rồi, trước hết phải đến là
Ônhêghin tìm Ban đời sống lo nhà.
Ôi, đến đó, Nàng Thơ tôi đành thua thiệt
Đây đòi phải kịch sỹ Shexpia mới duyệt,
Tôi đến rồi, nếm chua xót, khổ đau,
Tôi chịu bao khốn đốn, tổn thương lâu.
Kia chàng đứng với mong manh hy vọng,
Này anh lập dị của Puskin trông ngô ngọng,
Người ta hỏi nghe cái giọng không quen
Với nụ cười thông cảm, mủi lòng thêm:
-Giấy mời với trang phục của anh sao không mặc?
Sao về được kinh thành Leningrad?


5 (3).

Затем вопрос поставлен твердо:
— Где проживали раньше вы?
Онегин отвечает гордо:
— Родился на берегах Невы.
— В каком прописаны вы доме?
— Описан я в четвертом томе,
И, описав меня, поэт
Не дал мне справки…
— Справки нет?! —
Спросил уныло голос женский.
— Тогда помочь не можем вам,
Сегодня вы явились к нам,
А там придет товарищ Ленский,
Приедет bell-Татиана,
Вас много там, а я одна.

5
Rồi sau đó, họ hỏi han tỉ mỉ:
-Thế hộ khẩu anh xưa nơi nào nhỉ?
Ônhêghin đầy kiêu hãnh trả lời:
Tôi sinh ra trên sông nước Nhêva thôi.
-Vậy anh sống ở ngôi nhà nào vậy?
-Tôi có mặt trong khổ thơ bốn đấy.
Tả về tôi xong, không thấy thi sỹ cho
Giấy tờ ghi hộ khẩu tôi ở qua.
-Chứng nhận hộ tịch mà anh không có hả?
Một giọng nữ hỏi thêm nghe nản quá:
-Thế chịu thôi, không thể giúp anh rồi
Ngày hôm nay, anh tìm đến chúng tôi,
Mai anh chàng Lensky lại tới để đòi,
Mà chắc chắn, Tachiana rồi tới nốt,
Các vị thật đông. Mà tôi có một.

6.

Пока знакомил я, читатель,
Тебя с Онегиным моим,
Устал немного мой приятель.
Мы вновь последуем за ним.
Вот, жаждой истины влекомый,
Наш любознательный знакомый
Идет, безмолвной, в Райсовет,
Чтоб получить на все ответ.
Но там сказали, что зампреда
Не принимает никого,
Что срочно вызвали его,
Что он в Горкоме до обеда,
Затем уходит в Исполком,
Затем куда-то там потом.
6
Ơi bạn đọc, trong khi tôi giới thiệu
Chàng Ônhêghin với anh, sao ảo diệu,
Thì bạn tôi hơi mỏi mệt, lặng im.
Chúng ta lại theo dõi Ônhêghin.
Chàng cháy bỏng khát khao tìm ra sự thật,
Ơi anh bạn luôn tò mò mong biết nhất
Đang phi lên tận Xô viết quận rồi,
Chỉ ước mong tìm được câu trả lời.
Nhưng lên đó, đã có người nói rõ,
Phó chủ tịch bận tối tăm mặt mũi,
Ông không còn thời gian tiếp nổi ai đâu,
Ông phải lên uỷ ban thành phố đến là lâu,
Rồi ghé uỷ ban hành chính sao nhanh được,
Rồi sau đó còn vài nơi do hẹn trước.

7.

О, вы, ответственные лица,
Куда вы мчитесь впопыхах
И почему вам не сидится
На ваших собственных местах?
С утра пришедший за ответом,
Стоит пред хладным кабинетом
Проситель бедный, но, увы,
Уже ушли куда-то вы.
И посетитель огорченный
Опять придёт к исходу дня,
Но вновь, спокойствие храня,
Сидит начальник — кот ученый,
Забыв, что ждут его кругом;
Златая цепь на дубе том.
7
Ôi các vị, các chức quan trọng trách,
Các vị vội đi đâu làm dân tìm phát chán,
Tại vì sao các vị chẳng chịu ngồi
Nguyên một chỗ cho dân tình đến nơi?
Người từ sáng đến đây xin giải quyết!
Đứng chồn cẳng, trước phòng ông lạnh khiếp.
Người đi xin, khốn khổ, nhưng hỡi trời,
Biến đâu rồi, các vị chức quan ơi.
Người dân đen lòng buồn đau khôn tả,
Đến cuối buổi, còn quay về mệt lả,
Nhưng ông quan vẫn vẻ mặt lạnh tanh,
Ngồi rung đùi, như chú mèo tinh anh,
Quên mất chuyện dân đang chờ quý vị;
Dây xích vàng quàng trên cây sồi to bự.

8.

Идет Онегин, наблюдая,
По древним улицам своим;
Вот незнакомка молодая
Вдруг промелькнула перед ним
И, как суровых дней соратник,
На ней великолепный ватник
С оборкой нежною из лент —
Парижской моды конкурент.
На нем цветы и финтифлюшки,
Четыре складки впереди,
А на спине и на груди
Опять узоры, сборки, рюшки,
А в дополненье на весу
Несет красавица лису.

8
Chân đang bước, Ônhêghin quan sát
Những con phố cổ xưa chàng từng quen hết;
Kìa một nàng trông lạ, mặt trẻ măng
Chợt lướt qua, phía trước, bước phăng phăng
Như người bạn những tháng năm gian khó,
Nàng đang mặc chiếc áo bông sang quá,
Quấn quanh người bằng giải ruy băng
Đủ sánh ngang thời mốt Paris cực sang.
Rồi đính hoa, cài đủ lăng nhăng lít nhít,
Vạt áo trước may liền vài nếp gấp,
Rồi sau lưng, rồi trên ngực còn đeo
Những hình thêu loè loẹt, những bông hoa,
Vẫn chưa hết, trên vai mỹ nữ
Còn chú cáo xuất hiện thêm khoe mẽ.

9 (4).

Кругом шумит, кипит работа,
А город выкрашен и нов.
И рвут поводья кони Клодта,
Как будто вспомнив дни боев.
Свернул Онегин на Литейный,
И вдруг восторг благоговейный
На миг остановил его.
Мой долг сказать вам отчего.
Он не Венеры Медицейской
Увидел вдруг прекрасный взор,
Нет, на него глядя в упор,
Девица в форме милицейской
Стоит совсем невдалеке
С волшебной палочкой в руке.
9
Đâu cũng thấy thật ồn ào, sôi động,
Nhà cửa tân trang nhìn trông mới bóng.
Bộ dây cương trên tượng ngựa Kllot kéo căng,
Như nhớ về ngày chiến trận đang hăng.
Ônhêghin rẽ vào phố Lichêynuwi coi thử
Chợt thấy rộn lên bâng khuâng sủng kính
Chàng vội vàng tạm dừng bước chân đi.
Việc của tôi thông báo: sao chàng đứng lại kia
Chàng không gặp Venera Medisinskaia phía trước
Bỗng nhìn chàng là tuyệt vời ánh mắt,
Không, người kia nhìn chàng trực diện đăm đăm,
Là một cô đóng trang phục công an
Đứng ngay ngắn không hề xa phía trước
Tay cầm sẵn gậy thần quay mù tít.

10 (5).

И, регулируя движенье,
Глядит на пеших с высоты,
Как мимолетное виденье,
Как гений чистой красоты.
То ручкой вдруг о ручку хлопнет,
То вдруг изящной ножкой топнет,
То, сделав плавный оборот,
Как лебедь, мимо проплывет.
Вот с целым ворохом бумажным
Бежит студент, едва дыша,
Вот по бульвару, не спеша,
Идет стекольщик с видом важным,
Как будто он уже давно
В Европу застеклил окно.
10
Nàng điều khiển từng đoàn xe xuôi ngược,
Mắt nhìn kĩ từ trên cao người qua đường bước,
Như ảnh hình vụt biến mong manh,
Như thiên thần sắc đẹp trắng trong.
Lúc bất chợt vỗ vào tay ra lệnh
Khi chân đẹp đập vào nhau theo nhịp,
Lúc xoay tròn một vòng nhẹ như bơi,
Như thiên nga lướt nhẹ khắp nơi nơi.
Kia còn có chàng sinh viên ôm chồng giấy
Thờ đứt quãng mà chân đang mải chạy,
Bước trên đường, dáng đi chẳng vội vàng,
Một thợ kính mang vẻ mặt nghênh ngang,
Như lâu lắm làm việc này theo định trước,
Bịt hết cửa nhìn sang Châu Âu mới được.
(…)
Theo: Одиннадцатая глава «Евгений Онегин», Liverjournal)

Ảnh đại diện

I (Aleksandr Pushkin): Các bản viết mới chương X

Các bản viết mới chương X
Nhà văn, nhà lịch sử Đanhil Alshits

Theo câu chuyện lưu truyền, do để tránh bị kiểm duyệt, Puskin trước khi đốt bản thảo, đã mã hoá bốn dòng thơ đầu tiên của mỗi khổ và chép vào một tờ giấy riêng rồi giấu trong đống bản thảo của mình. Mãi tới đầu tk.XX, các nhà nghiên cứu mới có được bản mã hoá. Năm 1910, Piôtr Môrôdôp đã tìm được cách giải mã và chuyển về bản cũ.
Mười ngày sau khi phát hiện ra bản thảo mã hoá chương X, Đanhil Alshits bị bắt vào tù do bị quy tội tuyên truyền chống nhà nước Xô viết. Khi bị tù, Alshits luôn kể rằng mình vào tù là vì Puskin, dựa vào trí nhớ ông đã viết lại cả chương X.
Năm 1956, giáo sư Gutôrôp đã đăng bài:” Về chương X “EO”. Giáo sư đã dẫn lại văn bản của chương X mà Đanhil Alshits phát hiện ra theo bản chép tay do sinh viên cung cấp cho.
Rất nhiều bài phát biểu góp ý, nhận xét đã được công bố. Các chuyên gia lí luận văn học đưa ra ý kiến khẳng định rằng, đây không phải bản thật, vì trong đó có cả loạt chi tiết không chính xác - đặc biệt có nhắc tới nhiều kết luận mới có gần đây nhất của các nhà viết sử Xô viết về các nhà cách mạng tháng chạp. (…)
Các nhà phê bình cũng nhắc tới chuyện văn bản này có chất lượng nghệ thuật thấp. Quả thật, có nhiều dòng thơ cần phải được viết tốt hơn.
Пылал Каховский ярче лавы,
Одним желанием горя,
Своей рукой забить царя...
Thật ra, nhà Puskin học Bôrisk, nhận xét rằng, cách nói “забить царя» thậm chí có thể coi là thiên tài, vì bình thường từ này chỉ dùng cho việc “chọc tiết, cắt cổ súc vật” thôi.
Sau khí công bố lại bản viết tay của Alshits vào năm 1983, trong almanac “Prômêtê” lại diễn ra cuộc tranh luận dữ dội hơn. Chuyên gia văn hoá học và kí hiệu học ỈU. Lotman, sau khi vận dụng phép phân tích cấu trúc, đã chứng minh rằng, ai cũng có thể là tác giả văn bản mới phát hiện này, nhưng không phải là Puskin. Còn mười năm sau, tiến sỹ khoa học toán lí, Mikhail Actamônôp, trên cơ sở dùng các phép tính toán học, đã kết luận rằng, văn bản mới được tìm thấy cũng là của bàn tay tác giả đã viết các chương khác trong EO.
Kết quả là, các chuyên gia lí luận văn học - những người đã giành cả cuộc đời nghiên cứu sự nghiệp sáng tác của Puskin - đã đưa ra nhiều luận cứ và thắng thế. Hiện nay, văn bản chương X do Đanhil Alshits công bố tìm thấy bị coi là văn bản giả, không phải thật, đó chỉ là một trong nhiều bản phục chế lại mà thôi. Nhưng tác giả Đanhil Alshits vẫn xứng đáng được động viên, khen ngợi.

Nhà thơ Andrây Trenôp

Xin giới thiệu một bản viết mới chương X của nhà thơ Andrây Trenôp, không phải bản giả:
I
 Властитель слабый и лукавый,
Плешивый щеголь, враг труда,
Нечаянно пригретый славой,
Над нами царствовал тогда.
К противочувствию привычен,
А разуменьем ограничен,
Лозой отеческой крещен
И барабаном просвещен –
Он как противник изуверства
Смягчил старинный произвол
И перестройку произвел:
Ввел эполеты, министерства,
Тьму комитетов учредил,
А фран-масонов запретил.
 II
Его мы очень смирным знали,
Когда не наши повара
Орла двуглавого щипали
У Бонапартова шатра,
И чашу бранного позора
При окропленьи договора
Царь на глазах Европы всей
Пил за своих учителей.
Бессилья мутная година,
Бесславной злости пелена –
Тильзит! – тобой затенена
Громов полтавских годовщина.
Ужель француз неуязвим,
И мы спасуем перед ним?
(……)
1980-2009

Ảnh đại diện

XXXVII (Aleksandr Pushkin): Chú thich dòng 14

14.Aleksandr Penkopski, một nhà nghiên cứu, tác giả sách: “Những câu đố trong các văn bản và từ điển của Puskin “, đã chứng minh rằng, cách giải thích cũ không hợp lí. Đúng thật, giả thử, Ônhêghin, mà sinh năm 1795, thì người tuổi này không hề tham gia quân đội, không ra trận mạc đối đầu với Napoleon, nhưng ở đây không hề đả động tới chuyện đấu kiếm hay đấu súng. Nên phải hiểu dòng thơ này là: thậm chí thôi mơ ước được ra trận, được vung kiếm và nổ súng thì mới đúng: “Hết mộng tòng quân, gươm vung, súng bắn”
$.Gươm kiếm và đạn chì
Dòng thơ cuối cùng trong khổ XXXVII, chương I: “Но разлюбил он наконец и брань и саблю и свинец» gây khó khăn cho nhiều nhà nghiên cứu, trong số này có cả Vladimir Nabôkôp, vỉ không rõ ý. Trước và sau dòng thơ này, Puskin không hề nói tới kinh nghiệm chiến đấu của Evghênhi Ônhêghin.
Chuyên gia ngữ văn học Ôlêg Barski đã nêu giả thuyết rằng, các từ “chiến trận, gươm kiếm, đạn chì” không nên hiểu theo nghĩa đen, mà phải hiểu là phép ẩn dụ về tình yêu. “Việc so sánh tình trường với chiến trường đã có nguồn gốc từ xa xưa. Ai cũng biết bài thơ uỷ mị IX Ôvidia “Mỗi người đang yêu đều là một người lính…”, - nhà nghiên cứu phát biểu như vậy.
Còn chuyện “đạn chì”, thì theo tác giả này, nếu nghĩ sâu một chút, sẽ thấy rằng, có thể giới thượng lưu dùng chì cho mục đích khác. Theo lời tác giả này, ở đây nói tới việc dùng chì là một trong nhiều cách chữa bệnh giang mai được xử dụng rất phổ biến ở đầu thế kỉ XIX. Người ta trộn vísmút với chì rồi quấy đều thật lâu, có thể dùng để chữa có kết quả tốt nhiều dạng bệnh xã hội. Đường chì chữa được các viêm nhiễm bệnh xã hội.
§.Theo V.V Nabôkôp thì, Puskin bị một trong nhiều dạng bệnh giang mai ít nhất là ba lần (vào tháng giêng năm 1818 ở Peterburg, vào mùa Xuân năm 1819 cũng ở thành phố này và vào giữa tháng bảy 1826 sau một lần đến nhà chứa ở Pskov.)

Ảnh đại diện

I (Aleksandr Pushkin): Số phận hai chương IX và X

Số phận hai chương IX và X
Tiểu thuyết thơ “Evghênhi Ônhêghin “được Puskin bắt đầu viết vào ngày 9 tháng năm 1823 ở Kishinhiốp. Ngày 28 tháng năm, trong đêm, tác giả đã viết xong hai khổ đầu tiên chương I. Sang tháng 7, trên đất Môndavi, tác giả đã hoàn thành một phần ba chương I của tiểu thuyết thơ - 16 khổ. Ngay trong năm đó, tại Ôdessa, nhà thơ đã viết xong chương I, đã hoàn thành chương II và bắt đầu viết chương III. Trong dịp cuối cùng đến Kishinhiôp, từ 13 tới 27 tháng ba năm 1824, theo ý kiến của nhiều nhà nghiên cứu, nhà thơ đã vạch ra được bộ khung tiểu thuyết thơ và viết xong “Thư của Tachiana gửi Ônhêghin” cho chương III. Nhà thơ phải mất 7 năm 4 tháng và 17 ngày mới hoàn thành tiểu thuyết thơ tại Bôlđinô vào mùa thu năm 1830.
Toàn bộ tiểu thuyết “Evghênhi Ônhêghin “được xuất bản đầy đủ vào ngày 2 tháng tư năm 1833. Bản gốc hiện nay được công bố theo bản in 1837.

Chương X nổi tiếng với số phận đáng buồn do các sự kiện chính trị xảy ra trong các năm 1810-1820 và việc miêu tả các nhà cách mạng tháng Chạp được viết tại Bôlđinô và tác giả đã đốt sạch vào ngày 18 hoặc 19 tháng mười năm 1830 (nói chung, một phần văn bản vẫn giữ được dưới dạng mã hoá, mà nhà Puskin học Piôtr Môrôdôp có thể giải mã được.) Trong cả chương đã bị đốt cháy sạch, chỉ còn giữ được 17 khổ, nhưng không có khổ nào được khôi phục hoàn chỉnh, với lại trật tự các khổ cũng không hiểu được hoàn toàn. Có không it câu đố trong chính ngay văn bản. Có lẽ, khổ I là khổ được đề cập tới nhiều nhất trong chương X, khi nói về Aleksandr I, người ta chỉ phục hồi được ở dạng giả định: trong đoạn có viết:”Bl. слабый и лукавый», ta chỉ có thể đoán là “владык» hay “властитель” mà thôi.

Thoạt ban đầu, Puskin dự kiến sẽ viết tiểu thuyết thơ gồm 9 chương. Năm 1830, Puskin tạm thảo ra bố cục chung như sau: Phần một. Lời nói đầu. Chương I. Buồn chán (Kishi nhiôp, Odessa,1823); Chương II.Nhà thơ. (Ôdessa, 1824); Chương III: Nữ bá tước (Ôdessa, Mikhailôpskoie,1824): Phần hai. Chương IV. Làng quê (Mikhailôpskoie, 1825). Chương V. Lễ thánh (Mikhailôpskoie,1825,1826); Chương VI. Cuộc đấu súng (Mikhailôpskoie, 1826); Phần ba. Chương VII. Matxcơva (Mikhailôpskoie, Petersburg,1827-1828); Chương VIII. Chuyến đi đây đó (Matxcơva, Pavlốpsk, Petersburg, 1827, 1828); Chương IX. Thế giới lớn. Bôlđinô, 1830)[4]

Sau này, Puskin đã sửa lại cấu trúc của tiểu thuyết thơ, giữ lại chương 8. Chuyển chương 9 thành chương 8, còn chương 8 thành phần bổ sung cho văn bản chính. Chương này có một đoạn, theo một vài nguồn số liệu, đã miêu tả việc Puskin tận mắt thấy nhiều khu đồn trú gần bến cảng Ôdesa, và tiếp theo là nhận xét và phán đoán giọng điệu hơi căng thẳng quá mức. Do e ngại có thể gặp rắc rối do kiểm duyệt của chính quyền, Puskin đã lược bỏ đoạn này [5]. Nhưng cả tiểu thuyết vẫn còn 10 chương- nhiều ý kiến cho rằng, chương X được viết xong trong thời gian “tự cách li“tại Bôldinô, năm 1830, tuy nhiên đến tháng mười, nhà thơ đã đốt bản thảo do e ngại khâu kiểm duyệt. Tháng mười năm 1831, tại Hoàng thôn, Puskin đã viết thêm “Thư của Ônhêghin gửi Tachiana “.[6][7]

Cuốn tiểu thuyết thơ đã được viết ra và in ấn lúc đầu theo từng chương, tuỳ mức độ hoàn chỉnh, chương I được xuất bản thành sách riêng lẻ vào tháng hai năm 1825.[8][9]
Sau bảy năm, trong thời gian sáng tác tiểu thuyết này, đã xảy ra nhiều sự kiện khác nhau: có chuyện một lần, Puskin suýt làm mất chương V, vì chơi bạc, đặt chương V vào cửa bạc, khi chơi với Aleksandr Dagriatski, (con rể của em mình, Lep Puskin). nhưng sau đó nhờ chơi tiếp đã gỡ lại được chương V và tiền thua bạc. Ít lâu sau, Puskin đi Peterburg để lo in sách, nhưng trên đường đi làm mất bản thảo chương V này. Gặp một vấn đề là, bản nháp chương này cũng mất. Rồi cũng khôi phục lại được bản thảo chương V, do người em của nhà thơ, Lep Puskin, trước đó chỉ đọc lướt qua một lần nhưng nhờ trí nhớ tuyệt vời đã viết lại tất cả các khổ thơ có trong chương này trên ba tờ giấy rồi gửi cho anh trai. Những hồi ức này của Dagriatski được đăng trong số tháng ba tạp chí “Nước Nga xưa” năm 1874 [3][10][11].
Tiểu thuyết thơ bao trùm các sự kiện diễn ra từ 1815 tới hết 1825 (theo phỏng đoán của Ỉu.Lotman, thí dụ, đã đưa ra một bảng thời gian diễn ra các sự kiện trong tiểu thuyết thơ.) Đây là những năm xã hội Nga đang phát triển, Nga hoàng Aleksandr trị vì. Cốt truyện rất đơn giản: trung tâm tiểu thuyết là chuyện tình yêu. Nói chung, tiểu thuyết thơ “Evghênhi Ônhêghin “đã phản ánh những sự kiện của một phần tư thế kỉ XIX, nghĩa là thời gian sáng tác và thời gian diễn ra các sự kiện của tiểu thuyết gần như trùng nhau.

Chương X
I
Властитель слабый и лукавый,

Плешивый щеголь, враг труда,

Нечаянно пригретый славой,

Над нами царствовал тогда.

..............

Chương IX
Chuyến đi đây đó của Ônhêghin
Vì sao Puskin lại bỏ đi chương này? Theo một vài nguồn thông tin, chương này kể về việc Ônhêghin đi thăm một số khu đồn trú do Nga hoàng Aleksandr I cho xây dựng ở một vài nơi, ở đó bao trùm không khí như trại lính rất nặng nề. Vì những nguyên nhân kiểm duyệt, Puskin đã huỷ đi hay thôi không viết về chủ đề này. Nếu bỏ các khổ thơ đó đi thì, nhà thơ thấy chương lại quá ngắn, không đủ dài cho một chương.
Tuy nhiên, trong bản thảo và bản nháp, Puskin vẫn giữ đủ số khổ thơ để có thể khôi phục lại chương “Chuyến đi đây đó của Ônhêghin “một cách gần như hoàn toàn. Có thể gồm 36 khổ, nhưng chỉ được công bố dưới dạng phụ trương gồm 19 khổ.

+ I П

Блажен, кто понял голос строгой
Необходимости земной;
Кто в жизни шёл большой дорогой,
Большой дорогой столбовой;
Кто цель имел и к ней стремился;
Кто знал, зачем он в свет явился,
И Богу душу передал
Как откупщик иль генерал.
«Мы рождены, – сказал Сенека, –
Для пользы ближних и своей»
(Нельзя быть проще и ясней),
Но тяжело, прожив полвека,
В минувшем видеть только след
Утраченных бесплодных лет.
……
(Theo nguồn: Cтих.ру, Wikipedia)

Ảnh đại diện

I (Aleksandr Pushkin): Ai có lỗi trong cái chết của Puskin?

Giả thuyết 8b: Nam tước Ghekkeren
Gần đây, Yelena Fedorova - nhà nghiên cứu về Pushkin thuộc Trường đại học Moskva đã chỉ ra rằng: nguyên nhân dẫn đến trận quyết đấu của Pushkin không phải là cuộc tình tay ba thông thường mà còn có vai trò của một người thứ tư - đó là Nam tước Eckeren.
(…)
Fedorova chỉ ra rằng, có một chi tiết lịch sử quan trọng liên quan đến cái chết của Pushkin: đó chính là những ghi chép của Nữ hoàng Catherine đệ nhị (1729-1796). Sau khi Nữ hoàng qua đời, Pavel đệ nhất (1754-1801) đã cho Đại công tước Kurakin xem những ghi chép này.
Đại công tước Kurakin đã cho một vài người xem bản sao của những tài liệu này trong đó có Pushkin. Sau đó Sa hoàng Nicholas đệ nhất (1796-1855) cho rằng, ghi chép của Nữ hoàng là văn kiện tuyệt mật của quốc gia nếu bị truyền bá ra ngoài sẽ gây bất lợi đối với danh dự của hoàng tộc.
Sau khi Pushkin qua đời, khi kiểm tra những bản thảo của Pushkin, Sa hoàng đã tìm thấy bản sao những ghi chép của Nữ hoàng Catherine đệ nhị. Ông đã cho thu hồi những tài liệu đó của Pushkin và cả những người khác.
Fedorova sau khi xem xét các chứng cứ đã nhận định rằng, thứ mà Eckeren muốn lấy từ Pushkin chính là những ghi chép của Nữ hoàng Catherine đệ nhị. Những căn cứ chủ yếu cho nhận định này của Fedorova là:
Thân phận công khai của Eckeren là một quan chức ngoại giao (Nam tước Eckeren là sứ thần Hà Lan tại Nga) nhưng ông ta cũng là một người sưu tầm và đầu cơ đồ cổ, tài liệu có giá trị. --PageBreak--
Nam tước Eckeren không leo được lên vị trí đại sứ và gặp khó khăn về kinh tế nên muốn có được những ghi chép của Nữ hoàng Catherine đệ nhị từ Pushkin để có thể lợi dụng những tài liệu đó giúp thay đổi tình thế.
Nam tước Eckeren có thể là thành viên của một tổ chức bí mật ở châu Âu có trụ sở tại Hà Lan. Tổ chức đó muốn có những ghi chép của Nữ hoàng Catherine đệ nhị để sử dụng cho mục đích chính trị.
Pushkin có tư tưởng chống chế độ chuyên chế nên thường bị chính quyền giám sát, tâm trạng căng thẳng, kinh tế khó khăn và nợ nần chồng chất. Pushkin được Sa hoàng giao nhiệm vụ viết sử liệu về Pugachov nên ông có thể nắm được những tài liệu bí mật khác trong đó có những ghi chép của Nữ hoàng Cetherine đệ nhị.
Nam tước Eckeren muốn lấy được bút tích của Nữ hoàng từ Pushkin để sau đó xuất bản tại châu Âu nhằm thu lợi về kinh tế. Cuối năm 1836, Eckeren đã đưa ra cho Pushkin đề nghị mua lại bản sao những ghi chép của Nữ hoàng nhưng bị Pushkin từ chối nên cha con ông ta đã đạo diễn màn kịch trên để trả thù.
(…)
Như vậy, động cơ của Nam tước Eckeren khi tác động để con nuôi ông ta là Dantes thực hiện cuộc quyết đấu với Pushkin có thể là nhằm trả thù do đã bị Pushkin lăng nhục nhưng cũng có thể là âm mưu nhằm che giấu ý đồ lấy những ghi chép của Nữ hoàng Catherine đệ nhị từ nhà thơ nhưng không thành.
Lịch sử đã chứng thực 21 năm sau khi Pushkin qua đời, những ghi chép của Nữ hoàng Catherine đệ nhị đã được xuất bản tại London.”

(Giả thuyết 8b xin phép dùng gần hết nguyên văn bài của tác giả: Công an nhân dân, TV. (Theo youth reference). Giả thuyết mới về nguyên nhân cái chết của đại thi hào Pushkin)

Ảnh đại diện

I (Aleksandr Pushkin): Ai có lỗi trong cái chết của Puskin?

Giả thuyết 6: Nam tước Ghekkeren và đám đồng tính

“Nam tước Ghekkeren nổi tiếng là người sống buông thả. Ông ta tập trung quanh mình đám thanh niên trẻ quen sống truỵ lạc, trắng trợn và thích săn tìm các chuyện tình thêu dệt, bịa đặt với đủ mưu ma chước quỷ liên quan tới mảng này. -bá tước Viademski đã kể như vậy.
Là người theo dõi giai đoạn cuối và đầu thế kỉ XX, Shegôlép đã kết tội Ghekkeren và nhóm thanh niên thân thiết với ông ta sát hại Puskin “Họ (kẻ thù của Puskin) thuộc một nhóm người bệnh hoạn trên cơ sở tình dục, tập hợp chung quanh Ghekkeren. Có chung sở thích tình dục, các trò giải trí dính líu tới tình dục như nhau, có nhiều mối quan hệ khăng khít của đám đồng tính đàn ông, những thanh niên trai trẻ này đều là con cái giới thượng lưu có thứ hạng quý tộc cao cả - họ dễ dàng tạo thành một nhóm người theo đuổi âm mưu độc ác là triệt hạ cuộc sống của Puskin.

Giả thuyết 7: Hội Tam điểm
Chúng ta hãy cùng nhớ lại chuyện, những năm cuối đời, Puskin đã bị đầu độc đến tận cùng. Báo chí Petersburg đã hết ngày này sang tháng khác liên tục bôi bẩn lên cuộc sống gia đình của nhà thơ, lan truyền nhiều tin bịa đặt về việc hình như nhà thơ có dính líu tới mấy bài thơ ăn chơi, truỵ lạc đang được các phòng khách trong giới nhà giàu truyền tay nhau.
Theo ý kiến của chuyên gia sử học Bôris Bashilôp, một người Nga sinh sống ở nước ngoài, thì kẻ làm công việc đầu độc Puskin chỉ có thể là người thuộc Hội Tam điểm.
Hội Tam điểm hay Hội Huân chương thợ xây dựng tự do là một loại tổ chức có mặt trên toàn thế giới, đề ra mục tiêu đưa nhân loại đến Cảnh bồng lai trên trái đất, đến sứ xở yêu thương và công lí. Đây là những mục tiêu hội này tuyên ngôn chính thức. Trong thực tế, nhiệm vụ thật sự của hội là phá huỷ các thể chế quốc gia -dân tộc hiện có và nhà thờ thiên chúa giáo. Thay cho Đức Chúa trời, người theo hội này tôn thờ “Đấng tối cao trí tuệ trên toàn thế giới” hay là “Nhà xây dựng tối cao tên toàn vũ trụ”, theo một số vị có chức sắc thuộc thiên chúa giáo, thì đó là những kẻ theo phái bài trừ thiên chúa giáo. Như vậy, hội tam điểm thực sự là bè đảng có thế lực rất mạnh, đi theo bước quỷ Sa tăng. Khi một người gia nhập hội Tam điểm, họ phải tuyên thệ không được phản bội sự nghiệp “của những thợ xây tự do”. Nếu không, họ mà chống lại sẽ bị trừng phạt bằng cái chết... Chính người theo hội Tam điểm là khởi nguồn Cách mạng Pháp vĩ đại năm 1789 và Cách mạng tháng Hai năm 1917 ở Nga.

Giả thuyết 8a: nam tước Ghekkeren chủ mưu

Ở nước Nga hồi thế kỉ XIX, tội đấu súng bị xử nghiêm khắc, do toà án quân sự xử và bị trừng phạt rất nặng. Sẽ xử tất cả những ai tham gia đấu súng - cả người sống lẫn người đã chết. Giogiơ Dantes và người làm chứng của anh này là d’ A shikaka, cả người làm chứng cho Puskin là trung tá Dandas đều bị kết án tử hình. Nói về Puskin đã thiệt mạng, thì nhà thơ đáng ra phải mất hết chức tước và phần thưởng, còn gia đình sẽ không được triều đình dành cho bất cứ sự giúp đỡ nào.

Đantes bị tước cấp bậc sỹ quan và bị trục xuất khỏi Nga. Người làm chứng cho Puskin, Kostantin Dandaz, sau hai tháng bị bắt, được trả lại quân đội thường trực. Còn Puskin, có thể nói rằng, được truy thưởng sau khi chết: vợ goá của Puskin nhận tiền trợ cấp hưu 10.000 rúp. Ngoài ra, triều đình thanh toán cho khoản vay của nhà thơ 45.000 rúp. Từ tiền in sách của Puskin, Natalia Gontrarôva nhận về 50.000 rúp. Hai con trai của Puskin được gửi vào trường võ bị và học xong được bố trí việc làm.
Theo lời các nhà lịch sử, các khoản tiền này chỉ được chi trả trong trường hợp nếu các quan chức triều đình bị hy sinh trong khi thực hiện nhiệm vụ đặc biệt của Nga hoàng. Nhưng khó mà tin được vào điều này, nếu chỉ dựa vào vốn kiến thức học phổ thông của chúng ta. Với lại, chúng ta từ nhỏ đều nghe nói nhiều rằng giữa Puskin và triều đình Nga hoàng là hố ngăn cách rộng mênh mông.

Để tôn trọng sự thật, cần phải nói rằng quan hệ giữa Puskin trẻ tuổi và Aleksandr Đệ nhất trên thực tế không hề xuôi chèo mát mái. Nhà thơ viết nhiều bài thơ châm biếm Nga hoàng sâu cay, còn Nga hoàng đã bắt Puskin đi đầy hai lần. Còn với Nhikôlai Đệ nhất, nhà thơ đã tìm được tiếng nói chung ngay.
Lần đầu tiên, Puskin và Nhikôlai I đã gặp nhau vào tháng chín 1826, khi nhà thơ được phép rời nơi đi đầy và về Matxcơva. Sau hai giờ tiếp kiến, Nga hoàng tuyên bố rằng, ngài đã tiếp chuyện với con người thông minh nhất nước Nga và Puskin được giải thoát khỏi nơi đi đầy.

Ngay trong năm Puskin lấy vợ, nhà thơ đã được nhận việc vào phục vụ triều đình. Các nhà lịch sử cho rằng, Puskin được xếp chức vụ quan bậc bốn, tương đương với cấp thiếu tướng. Chỉ có Nga hoàng mới đủ thẩm quyền kí phong chức cao như vậy.
Nghĩa là năm 1837 bên bờ sông Đen đã hy sinh thiếu tướng Puskin.
Còn các chuyên gia ngành Puskin học vốn có uy tín cao thì khẳng định rằng, Puskin thuộc quan chức bậc 9, tương đương đại uý bộ binh hay trung uý cận vệ. Puskin không chọn đi theo con đường danh vọng này, vì rằng Puskin không thích thú với loại cơ quan triều đình thuộc diện đặc biệt.

Lương của Puskin là 5.000 rúp một năm, nếu so ở thời gian đó, con số này khá khiêm tốn. Chỉ nguyên tiền thuê căn hộ đã là 4.000 rúp/ năm. Ấy là chưa kể còn tiền xe đi lại và nhiều khoản phải tiêu khác. Khi viết thư cho vợ, nhà thơ kể rằng, để sống bình thường ở Petersburg, nhà thơ phải có không ít hơn 60.000 rúp một năm thì mới tạm đủ.
Nhà thơ thường xuyên sống trong cảnh vay công mắc nợ, phải vay cả Nga hoàng Đệ nhất. Quả thật món nợ 40.000 rúp mà sau này, Nga hoàng đã phải xoá, vì nhà thơ đang chuẩn bị cho in nhiều tác phẩm quan trọng với quốc gia. Nhikôlai Đệ nhất đã ra sắc lệnh đặc biệt cho phép Puskin được tra cứu trong tất cả các kho lưu trữ mật của nước Nga, kể cả nhiều tài liệu thuộc Tổng cục ba.
Các chuyên gia đã xác định được rằng, Puskin nhận được lương của bộ ngoại giao và cả từ quỹ đặc biệt của hoàng đế. Thực tế này là chuyện rất hiếm khi xảy ra và chỉ dành cho các quan chức nhà nước thuộc diện bí mật đặc biệt.

Khi đó ở Châu Âu cũng thành lập mạng lưới các điệp viên Nga bao gồm các nhà văn, nhà thơ với vai trò điệp viên. Nhiệm vụ của nhóm này là tạo dựng diện mạo nước Nga trên thế giới và thu thập thông tin quý báu cho tổng cục ba bí mật. Nghĩa là họ làm công việc trinh thám về mặt chính trị. Người điều khiển hoạt động của mạng lưới này vừa hay chính là A. Puskin. Nói chung đại diện các khoa học chính thức không công nhận giả thuyết này.
Nhưng dù sao đi nữa, bằng cách nào đó, tính đến thời điểm nổ ra đấu súng, Puskin đã nắm được không ít những bí mật chính trị và chuyện thâm cung bí sử riêng của nhiều nhân vật có ảnh hưởng lớn đến xã hội.

Ngày 4.11.1836, nhà thơ nhận được thư nặc danh:
Các hiệp sỹ bậc một, các hiệp sỹ thượng đẳng và hiệp sỹ mang Huân chương mọc sừng, đã tập trung tại Đại hội đường bầu chọn hiệp sỹ, dưới sự chủ toạ của Đại hiệp sỹ Huân chương cao sang, quý ông D. L. Narưskin, đã nhất trí chọn bầu ngài Aleksandr Puskin làm phó thủ lĩnh cho Đại hiệp sỹ Huân chương Mọc sừng và được trao Huân chương nhà viết sử quốc gia.
Thư kí trọn đời, bá tước I. Bokh”
Thư nặc danh đã nhắc khéo về việc vợ nhà thơ phản bội chồng: có quan hệ mờ ám với sỹ quan trung đoàn kị binh cận vệ Giogiơ Đantes

Như vậy, nhân vật hoạt động có vai trò chính trong bức thư này là Dmitri Lvôvich Narưskin. Người này có vợ từng là nhân tình của Aleksandr Đệ nhất, vì thế có biệt hiệu là “thủ lĩnh hiệp sỹ mọc sừng của Nga”. Ngoài ra, thế giới thượng lưu còn cho rằng, mấy đứa con nhỏ của Narưskin chính là con của Nga hoàng. Chính việc cử nhà thơ làm phó tướng cho Narưskin là đã công khai, không úp mở, nói cạnh khoé việc vợ nhà thơ có quan hệ với Nga hoàng Nhikôlai I. Đầu đuôi câu chuyện là như vậy đấy.
Về chuyện ai là tác giả viết thư nặc danh, thì Puskin ngay từ đầu đã tập trung nghi ngờ vào nam tước Ghekkeren, nhà ngoại gian Hà Lan, nhà thơ có quen biết người này ngay từ năm 1830. Do Ghekkeren có tính khôn lỏi, vô nguyên tắc, vốn nổi tiếng có cuộc sống phóng túng, buông thả, nên nhà thơ rất coi thường.
Nhưng ở đây có một sự thật thú vị. Đantes là con nuôi của nam tước Ghekkeren. Tháng năm 1836, hoàng đế Hà Lan đã kí sắc lệnh đồng ý với việc nhận con nuôi. Ngay trong điều kiện mà cha ruột của Đantes vẫn còn sống. Vì sao Ghekkeren lại phải nhận một thanh niên đã trưởng thành, 24 tuổi, làm con nuôi., và cha anh ta còn sống? Giới thượng lưu ở Peterburg không hiểu chuyện nhận con nuôi như vậy thực chất là gì. Có tin đồn giữa nhà ngoại giao 44 tuổi và sỹ quan Đantes là quan hệ mờ ám - đồng tính. Có người gọi Dantes là “vợ của Ghekkeren.” Tất cả những chi tiết đó đều cực kì có hại tới uy tín con đường công danh của Ghekkeren. Lúc đó, trong đầu Ghekkeren nảy ra ý định là phải tìm một đối tượng ảo cho Đantes thần tượng. Ông ta đã chọn người làm đối tượng này là Natalia, vợ của Puskin.

Các nhà lịch sử cho rằng, còn một nguyên nhân nữa: Ghekkeren muốn thoát khỏi anh chàng cô dắc Puskin đã được cài cắm vào giới ngoại giao ở Peterburg, vì vậy, ông ta yêu cầu Đantes phải công khai theo đuổi tán tỉnh vợ nhà thơ.
Trong giai đoạn vài năm trước khi xẩy ra các sự kiện này, các cơ quan mật vụ của triều đình đã phát hiện ra một số quan chức có thế lực trong triều đình đã ủng hộ các cuộc bạo động chống lại nước Nga ở Ba Lan. Có giả thuyết cho rằng, trong chiến dịch này, Puskin có tham gia. Nhà thơ có thể nắm rõ những mối cảm tình và sự quan tâm của các nhà ngoại giao nước ngoài. Vì vậy, Ghekkeren không thấy thích thú khi Puskin luôn có mặt trong triều đình ở Peterburg. Còn anh chàng Đantes bảnh trai và giỏi cưa phụ nữ chỉ là cái cớ hình thức dẫn tới cuộc đấu súng với mục đích là cô lập nhà thơ.

Đantes cúc cung hoàn thành mọi yêu cầu của cha nuôi: đúng là anh ta theo sát từng bước chân của Natalia, hễ có dịp là ngỏ lời yêu đương với nàng. Tất nhiên, đã không thu được kết quả gì. Cuối cùng anh chàng mất ăn mất ngủ luôn do cố chinh phục người đẹp rất sắt đá, khó chuyển lay. Khi thấy Đantes đã sa lầy vào cuộc chơi tình yêu khá sâu, mà chưa tạo ra được mâu thuẫn xung đột công khai, Ghekkeren bèn viết một lá thư nói xấu Puskin, gọi Puskin là anh chàng mọc sừng.

Sau khi nhận được thư nặc danh, Puskin ngay lập tức gửi cho Ghekkeren lời thách đấu súng. Vì Ghekkeren là nhà ngoại giao nên ông ta không thể công khai có mặt trong cuộc đấu súng bởi nếu không sẽ gây ảnh hưởng xấu tới thân phận nhà ngoại giao của ông ta. Hơn nữa, ông ta có nguy cơ bị tước sạch tước hiệu quý tộc, mất hết cơ hội kiếm tiền bạc, và nguy cơ sụp đổ sự nghiệp tương lai ở Đế quốc Nga. Do vậy, Đantes đứng ra nhận lời thách đấu thay cha.

Lúc đầu, hai cha con anh ta giờ trò “câu giờ “- kéo dài thời gian - bằng cách xin hoãn một ngày, sau đó đề nghị lùi thêm một tuần. Nhà thơ đồng ý. Nhưng rồi một chuyện bất ngờ xẩy ra: Đantes làm lễ ăn hỏi với người chị gái vợ của Puskin- đó là Ekaterina Gontrarôva. Nhà thơ buộc phải rút lại lời thách đấu. Cứ tưởng, thế là cuộc xung đột đã được giải toả.
Do Ekaterina có hình thức hơi khác biệt, giới thượng lưu quen gọi nàng là “que cán chổi, thẳng đuỗn như cây tre đực”, thêm vào nữa, nàng nhiều hơn chú rể bốn tuổi. Vì vậy chắc gì, Đantes đã say mê người vợ sắp cưới của mình. Chắc chắn lí do đúng nhất là chàng chỉ mong có cơ hội được tự do ra vào nơi ờ của nhà thơ mà thôi và có dịp tiếp xúc gần hơn với Natalia Gontrarôva.

Như vậy, cuộc đấu súng đã qua, Puskin đã thiệt mạng. Bị toà án sơ thẩm kết án tử hình, Giogiơ Dantes sau đó được khoan hổng và bị trục xuất khỏi Nga. Lui Ghekkeren bị triệu hồi khỏi Nga.
Việc không kết án tất cả mọi phạm nhân vào tội tử hình thể hiện rõ ý định của Nga hoàng muốn che giấu nguyên nhân thật sự gây ra đấu súng và tránh xung đột ngoại giao có thể xảy ra với phía Hà Lan.

Tất cả các đoàn ngoại giao nước ngoài đều được mời tới dự lễ tang nhà thơ. Theo phép lễ tân ngoại giao được quy định trên quốc tế, lễ tang long trọng như vậy chỉ áp dụng trong trường hợp có quan chức ngoại giao khá cao từ trần.
Những người sống cùng thời với nhà thơ thậm chí không nghi ngờ rằng, nhà thơ cực kì căm thù Dantes chỉ vì một chuyện ghen tuông tầm thường như vậy. Đúng, Puskin đã nhận được tấm bằng chứng nhận hiệp sỹ mọc sừng, nhưng người ta chưa chứng minh được Ghekkeren là tác giả viết bức thư đó. Nghĩa là bức thư nặc danh bôi xấu chỉ cần xuất hiện để thuyết phục mọi người tin rằng, nguồn gốc gây ra vụ đấu súng chỉ là chuyện tam giác tình yêu tầm phào và ngoài ra, không có gì khác hơn nữa.
Gần hai thế kỉ đã trôi qua, lịch sử cuộc đấu súng cuối cùng của nhà thơ vẫn lan truyền trong tâm trí mọi người chỉ là câu truyện tình kiểu báo lá cải mà thôi. Với người đời sau, hình ảnh Natalia Nhikôlaiepna đọng lại trong trí nhớ họ như một mỹ nhân nhẹ dạ, nông nổi, Đantes là tay ăn chơi lãng tử, giỏi quyến rũ phụ nữ, đầy xảo trá, còn Puskin là người chồng ghen tuông quá đáng. Tên tuổi nhà ngoại giao - nam tước Ghekkeren như có phép thần biến mất hoàn toàn khỏi toàn bộ câu chuyện này.

Sau khi Ekaterina Gontrarôiva mất vì sản hậu, Dantes không hề lấy vợ khác. Dantes một mình nuôi dậy bốn đứa con, cho các con ăn học đến nơi đến chốn và từ giã cuộc đời ở tuổi 83. Giữ mãi tình yêu và lòng chung thuỷ với vợ, Đantes như vậy là một sự khẳng định gián tiếp rằng, muốn tìm hiểu động cơ đấu súng cuối cùng không phải đi tìm trong quan hệ tình yêu và gia đình của Puskin.

Như vậy, chúng ta có thể mạnh dạn khẳng định rằng, Puskin là người làm cho cơ quan đặc biệt thuộc triều đình và là quan chức cấp cao. Người thách đấu nhà thơ không phải là Dantes-nam tước Ghekkeren, thêm vào đó, Puskin có hành dộng khiêu khích, thúc đẩy cho câu chuyện mau tiến triển một cách có ý thức. Và, sau rốt, điều cuối cùng cần nói: nguyên nhân thật sự gây ra đấu súng không phải là tam giác tình yêu.
Việc Nga hoàng tha bổng một cách kì lạ cho tất cả các phạm nhân tham gia cuộc đấu súng đầy tai tiếng này khiến người ta có thể nghĩ tới sự tồn tại những nguyên nhân bị che giấu trong toàn bộ câu chuyện đã diễn ra.
Như vậy có nghĩa là các nhà sử học còn khoảng trống bao la trước mắt, tha hồ múa võ tìm kiếm, phát hiện, trả lời cho câu hỏi: Ai là người có lỗi trong cái chết của Puskin?
(Theo nguồn: Wikipedia.ru; Ru.Wikipedia.org; Petersburg.center; đzen.ru; RIA.novosti, liverjournal, và nhiều nguồn khác)

Ảnh đại diện

I (Aleksandr Pushkin): Ai có lỗi trong cái chết của Puskin?

Ai có lỗi trong cái chết của Puskin?

Giả thuyết 4: Nga hoàng Nhikôlai Đệ nhất
.Không loại trừ trường hợp nguyên nhân gây ra cái chết của nhà thơ Nga vĩ đại lại chính là Nhikôlai I. Nga hoàng Nhikôlai I cũng say Natalia Gontrarôva đến mê mệt và ngài không ưa thích Puskin, nhà thơ vốn sắc mồm sắc miệng, tuy là trong cách xử sự có biết giữ mình trong chừng mực. Nga hoàng Nhikô lai I giản đơn là tạo ra một âm mưu và đẩy Natalia Nhikôlaiepna đang hâm mộ Nga hoàng vào vòng xoáy đó và cắm sừng cho “mặt trời thi ca Nga”. Sau đó, ngài lôi cả Đantes vào câu chuyện và Dantes đã thách đấu súng định mệnh với Puskin vốn tính tình nóng nảy, bộc trực.
Giả thuyết này được gián tiếp củng cố thêm nhờ một sự thật khác thường là: Nga hoàng đã xử dụng theo một cách như nhục mạ với một nhà quý tộc ở tuổi của nhà thơ, phong cho chức tiểu đồng thị vệ. Chức vụ này được trả lương thấp, nhưng lại yêu cầu nhà thơ thường xuyên phải có mặt trong hoàng cung. Đương nhiên, mỗi khi vào cung, nhà thơ đều phải đưa vợ xinh đẹp đi theo.
Không phải tự nhiên mà sau khi nhà thơ mất rồi, Nhikôlai I lại nhận trách nhiệm thanh toán hết các khoản nợ của nhà thơ và trợ cấp cho Natalia Nhikôlaiepna cùng các con, dùng tiền từ ngân khố quốc gia, làm vậy như để chuộc lỗi trước Natalia Gontrarôva vì những việc ngài đã làm.
(Có dư luận: Natalia sinh con gái đầu (Arapôva) với chồng Lanskôi thực ra là con của Nhikôlai I. Người đời sau thường đem tranh vẽ chân dung Nhikôlai I và Arapôva ra so sánh để tìm nét giống nhau giữa hai người.)

Giả thuyết 5: nữ bá tước Idalia Pôlechika
Trong dư luận rộng rãi thường cho rằng, anh chàng người Pháp yêu say đắm cô vợ trẻ trung của Puskin - nàng Natalia xinh đẹp, do vậy mà xẩy ra cuộc đấu súng tệ hại, Đantes đã giết hại Puskin. Nhưng còn có một giả thuyết khác, rằng, chàng trai trẻ Đantes đơn giản chỉ là quân tốt trong bàn tay ranh ma của một “thiên thần tội ác”, đầy xảo trá, là Idalia Grigôriepna Pôlechika. Vào đầu năm 1836, Đantes còn giấu kín tên mỹ nữ chàng đang mê mệt, vì lo giữ danh tiếng cho người yêu.Trong bức thư viết gửi cho cha nuôi của mình - nam tước Ghekkeren, chàng đã thú nhận: “Con đang yêu, yêu điên cuồng.., tên của nàng con không nói được với cha, vì rằng, con sợ nhỡ thư không đến được tay cha, nhưng cha có nhớ một thiên thần sắc đẹp tuyệt vời ở Peterburg, và cha sẽ hiểu ngay đó là ai. Điều kinh khủng nhất trong tình cảnh hiện nay đối với con là nàng cũng yêu con, vậy mà cho đến nay, chúng con không có cơ hội gặp nhau, vì chồng nàng là người ghen tuông kinh khủng…”

Một số nhà nghiên cứu giả định rằng, trên thực tế, bức thư này nói chung không phải đề cập đến vợ nhà thơ, mà đúng ra là về Idalia Pôlechika, con gái của bá tước Strôganôp và là chị em gái có họ xa với vợ Puskin. Idalia Pôlechika được mệnh danh là người đẹp số hai của Petersburg - người đẹp ngôi đầu bảng đương nhiên thuộc về Natalia Gontrarôva, tuy là nhiều người sống cùng thời cũng nhận xét rằng, Idalia không hề kém cạnh so với Natalia. Và nếu một người đẹp là “con của trời”, thì người đẹp kia, chắc chắn, là “con của thần lửa”.
Idalia là khách thường xuyên có mặt tại nhà Puskin. Ba chị em nhà Gontrarôvư rất yêu mến Idalia. Puskin cũng tỏ ra rất thiện cảm với người đẹp tóc nâu, nói năng sắc sảo. “Idalia, cô hãy nói, - nhà thơ đùa trêu- nếu được hôn, tôi sẽ tới, còn nếu chỉ để chuyển thư, thì không nhận đâu.” Idalia là người thông minh, hoạt ngôn và khôn ranh, nàng đi đến đâu luôn để lại phía sau cả chuỗi scandal, âm mưu và chuyện thêu dệt, đặt điều. Có người nói rằng, nàng là nguyên nhân gây ra không phải một cuộc đấu súng, nhưng không ai biết. Idalia thậm chí có biệt danh “madam âm mưu”. Chồng nàng là Aleksandr Pôlechika - đại tá, chỉ huy chính trung đoàn kị binh cận vệ nơi Dantes phục vụ. Idalia lấy chồng không phải vì yêu, chuyện nàng qua bao nhiêu cuộc tình là đề tài giới thượng lưu hay tán ra tán vào. Một trong nhiều người hâm mộ của Idalia là Piôtr Lanskôi, - chính là người sau này sẽ thành chồng thứ hai của vợ goá Puskin.

Về việc này, người sống cùng thời đã chế giễu một cách ác ý là, viên tướng, sau cùng, “đã bỏ chính trị và đi lấy thơ ca”, nghĩa là không lấy vợ viên tướng và chạy theo vợ goá nhà thơ Puskin. Cha của Idalia là bá tước Strôganôp, ông giữ quan hệ thân thiết với chính Nga hoàng và Đantes nếu vướng vào mối tình bí mật với Idalia thì Đantes có thể phải trả giá là đánh đổi bằng sự nghiệp công danh của mình. Những người tán thành giả thuyết này nhận xét: hồi đầu không ai biết về mối tình này, nhưng sau đó, mọi người dần dần đoán ra. Chẳng hạn, Smirnôva-Rôsset đã viết: “Đantes chưa bao giờ mê Natalia; anh ta coi Natalia hơi đần đần và tẻ nhạt; anh đam mê Idalia đấy chứ. Họ thường gặp nhau tại nhà của Natalia…”. Có nghĩa là Natalia chỉ là tấm bình phong có tác dụng che khuất người mà Đantes yêu mê mệt thật sự. Khi Dantes bị thương và bị bắt giam tại nhà tù chờ ngày ra toà, Idalia đã viết cho Đantes:”ôi người bạn bất hạnh của em! Nghĩ đến cảnh anh nằm nơi tù đầy mà trái tim em rớm máu.Em không biết, em phải mất đi cái gì để được gặp anh…Em cảm nhận, mọi sự đang diễn ra cứ như một giấc mơ, một cơn ác mộng”. Và đối lại, nàng nhận được món quà là chiếc vòng đeo tay giá trị do những người thợ kim hoàn tài hoa ở Pháp chế tác. Và nàng vội vã gửi ngay thư trả lời: “Anh, vẫn như xưa, có tài làm em phải phát khóc luôn mới được, nhưng lần này là nước mắt biết ơn. Món quà anh tặng em để kỉ niệm càng làm em thấy cảm động hết chỗ nói, và em sẽ không bao giờ cởi vòng khỏi tay mình. Nếu em đã yêu ai là em yêu hết lòng và mãi mãi. Chào tạm biệt nhé! Em viết “chào tạm biệt” vì em không thể nào tin rằng mình lại không bao giờ được gặp anh một lần nữa.” Ekaterina là chị gái của Natalia và sau này thành vợ của Đantes, đã viết cho chàng: “Hôm qua, Idalia đã đến nhà mình cùng chồng trong chốc lát. Cô ta đang rất thất vọng vì không được chào chia tay anh… Cô ta không thể nào lấy lại sự tĩnh tâm trong lòng và khóc lóc, nước mắt ngắn nước mắt dài, như lên cơn điên.” Sau này, Pôlechika có gặp Đantes vài lần nữa mỗi khi ở Pháp và vẫn giữ quan hệ tuyệt vời với chàng. Khi viết thư, nàng hay nhắc đi nhắc lại với Dantes rằng, chàng không việc gì phải nhận mình có lỗi do câu chuyện đã xảy ra. Và nếu như ai đó có lỗi trong sự kiện đấu súng bi thảm này thì người đó chỉ có thể là chính Puskin mà thôi. Những năm cuối đời, nàng sống cô đơn, nàng đã sống thọ hơn cả chồng và con cái. Pôlechika có thái độ căm ghét Puskin ngay từ khi nhà thơ còn sống và còn giữ trong lòng mối căm hận này trong suốt cuộc đời rất dài của nàng. Nhiều người có nghe câu chuyện truyền tai nhau rằng, hơn năm mươi năm sau khi Puskin đã mất, vậy mà lúc biết tin sẽ khánh thành tượng đài Puskin ở Ôdesa, vừa hay đúng khi nàng đang có mặt ở Ôdesa, nàng đã thân chinh tìm đến tận nơi đặt tượng, chỉ cốt để nhổ nước bọt xuống chân tượng Puskin ngay trước mắt bàn dân thiên hạ. Và rồi người đời cũng kể đi kể lại chuyện nàng cũng lặn lội đến cả Matxcơva, nơi cũng đang chuẩn bị hoàn thành tượng Puskin, chỉ với nguyện vọng được nhổ vào chân tượng Puskin. Nguyên nhân vì sao Pôlechika lại thù hận Puskin tận xương tuỷ như vậy, cho đến nay, chưa ai giải mã được. Lại cũng theo chuyện thiên hạ lan truyền thì Puskin đã có việc làm khiến nàng tủi thân đến mức hận thù dai dẳng như vậy, đó là chuyện một lần hai người cùng đi chung xe ngựa, đến dự một buổi vũ hội trong giới thượng lưu. Và trong chuyến đi bất hạnh đó, Idalia đã có động tác muốn gần gũi thân mật với Puskin. Còn nhà thơ lại đẩy nàng ra để chối từ. Dường như, việc từ chối này đã khiến người phụ nữ vốn tính bốc lửa rơi vào tâm trạng tức tối điên cuồng. Mang sâu trong lòng sự hờn căm này mà Idalia Pôlechika đã đóng vai kẻ giết người không dao trong cuộc đời Puskin. Nàng đã tìm mọi cách để cổ vũ Dantes tán tỉnh Natalia Nhikôlaiepna, nàng đã dàn xếp cuộc gặp gỡ giữa vợ nhà thơ và Đantes ngay tại nhà mình, nhưng nàng lấy cớ gì đó và lánh mặt cho hai người gặp nhau.
P.I. Barchenhép có ghi lại lời kể của V. Ph. Viademskaia như sau: Bà NN làm theo lời yêu cầu khẩn thiết của Ghekkeren đã mời Natalia Nhikôlaiepna đến nhà mình chơi, còn chính bà lại bỏ đi khỏi nhà. Natalia Nhikôlaiepna đã kể lại cho nữ bá tước Viademskaia và chồng rằng, khi Natalia Nhikôlaiepna còn lại một mình trong phòng, đối diện tay đôi với Dantes, anh ta rút súng lục ra và doạ sẽ tự tử nếu Natalia không hiến thân cho anh ta. Natalia Nhikôlaiepna không biết tránh đi đâu, trước cẩu xin khẩn thiết của anh ta, chỉ còn biết cất tiếng như gào lên thật to. Rất may là, cô con gái của chủ nhà, do vô tình, không nghi ngờ gì, vừa hay bước vào phòng và Natalia vội lao bổ vào ôm chầm lấy cô gái. (Barchennhép, P. Truyện kể của V.F. Viademskaia// Tài liệu lưu trữ Nga. -1888. -№ 7. — Tr. 310)
Tận dụng thời điểm thuận lợi này, vợ nhà thơ đã rút khỏi ngôi nhà của Pôlechika một cách êm thấm. Ngay chiều tối hôm đó, Natalia đã thuật lại chuyện này cho chồng nghe. Về buổi gặp bí mật này, người ngoài chỉ biết được vào cuối thế kỷ theo hai nguồn. Nguồn thứ nhất đáng nghi ngờ là những hồi ức do Arapova - con gái của Natalia Nhikôlaiepna và LanSkôi thuật lại. Nguồn thứ hai là lời làm chứng của bá tước phu nhân V.Ph. Viademskaia, do Bảchennhép ghi lại: “Đantes thường hay đến nhà Pôlechika và một lần, anh ta đã gặp gỡ Natalia Nhikôlaiepna ở đó, Natalia vừa hốt hoảng rời khỏi ngôi nhà này và giọng đầy công phẫn kể lại chuyện nàng đã may mắn chạy thoát khỏi thái độ sàm sỡ liều lĩnh của Đantes “. Buổi gặp gỡ này đã mở đầu cho cả một chuỗi các sự kiện bi thảm mà ta biết, dẫn tới cuộc đấu súng và cái chết của nhà thơ. Những bằng chứng rõ ràng về việc Đantes định cưỡng ép Natalia Nhikôlaiepna hiện không có. “Tư cách của con trai ngài chưa đi quá ranh giới của phép lịch sự trong giới thượng lưu “- chúng ta đọc thấy trong bản thư viết đầu tiên Puskin gửi cho Ghekkeren. Toàn bộ bản luận tội cho nam tước trẻ tuổi Dantes chỉ được soạn sau khi cuộc đấu súng đã xẩy ra.
Cả xã hội dường như, lúc này, mới bừng tỉnh. Người ta nhớ lại những ánh mắt rực lửa, những lần cùng nhảy liên hồi, hết điệu nọ, tới điệu kia, nào nâng cốc, nào đùa vui không hợp cảnh,v.v.” trong một buổi khiêu vũ, Đantes đã nhìn Natalia với ánh mắt khác thường…làm mọi người thấy phát hoảng.

Sau buổi gặp gỡ kinh khủng đó, ngay hôm sau, Puskin và một số bạn bè của mình đã nhận được thư nặc danh bêu riếu nhà thơ, trong thư đã phong cho nhà thơ danh hiệu hiệp sỹ mọc sừng. Tấm bằng còn gián tiếp nói xéo về việc không chỉ Đantes mà cả Nga hoàng Nhikôlai I đã quan tâm tới Natalia, vợ nhà thơ. Puskin cả quyết cho rằng thư nặc danh gửi nhà thơ là do bàn tay của Ghekkeren và nhà thơ tin tưởng vào nhận xét của mình cho tới tận lúc chết. Puskin lập tức gửi ngay cho Đantes lời thách đấu chưa có lí do rõ ràng. Luật danh dự không thành văn không cho đối thủ quyền lựa chọn, trong hoàn cảnh khi một sỹ quan cận vệ nhận được lời thách đấu.

Con gái của Puskin là nữ bá tước Natalia Merenberg có viết về cuộc đấu súng cuối cùng của cha mình: “Mẹ tôi đã giải thích nguyên nhân cha tôi đấu súng vì cha nhận được cả một đống thư nặc danh và thư bêu riếu vào cuối năm 1836, cha tôi bắt đầu nhận hết thư này tới thư kia, liên tục không ngừng. Nam tước Ghekkeren do không muốn có cuộc đấu súng và muốn tránh cuộc đấu súng chỉ còn cách là buộc Đantes xin cưới người chị cả của Natalia Puskina là Ekaterina làm vợ.
Dưới sức ép từ dưới lên, Nhikôlai và triều đình Nga hoàng nhận thức được rằng, việc Puskin mất đi là một tổn thất cực kì to lớn cho đất nước Nga. Trong phiên toà xử Ghekkeren và Dantes, hai cha con Dantes đã cố biện hộ cho việc mình tham gia đấu súng là để bảo vệ danh dự của mình, họ trình ra trước toà thư kể tội giọng đầy sỉ nhục mà Puskin đã gửi họ. Sau khi được đọc bức thư này, các vị quan toà đã thừa nhận rằng, Đantes tham gia đấu súng là để bảo vệ danh dự cho cha mình, vì vậy, toà đã dành cho hai cha con Ghekkeren một hình phạt khá nhẹ nhàng. Đantes bị kết án tử hình cho tha bổng và bị tước hết cấp bậc sỹ quan và đưa xuống làm lính thường và do là người ngoại quốc, nên bị trục xuất khỏi Nga: “giải lên xe ngựa không mui, có cảnh sát áp tải và trục xuất ra khỏi Nga, như một kẻ lang thang, không cần thông báo tin này cho gia đình phạm nhân biết.- viên đại sứ Pháp tại Nga đã viết thông cáo báo chí như vậy. Sau nhiều trình bầy dài dòng và không đạt mục đích, Ghekkeren cha muốn biện hộ cho nhẹ tội trước Nga hoàng, đã buộc phải rời khỏi Nga đi nghỉ phép, sau đó đã không bao giờ quay lại Nga nữa.

(Theo nguồn: Wikipedia.ru; Ru.Wikipedia.org; Petersburg.center; đzen.ru; RIA.novosti, và nhiều nguồn khác)

Trang trong tổng số 100 trang (991 bài trả lời)
Trang đầu« Trang trước‹ [1] [2] [3] [4] [5] ... ›Trang sau »Trang cuối




Tìm bài trả lời thơ:

Kết quả tìm được thoả mãn đồng thời tất cả các tiêu chí bạn chọn.
Bạn có thể tìm bằng Google với giao diện đơn giản hơn.

Tiêu đề bài trả lời:

Nội dung:

Thể loại:

Người gửi:

Tiêu đề bài thơ:

Tác giả bài thơ: