Đọc bài bình của Xuân Diệu tôi vỡ ra nhiều điều. Xuân Diệu thì 24 năm, còn tôi đã 10 năm từ khi học về bài thơ này, và bỗng dưng hôm nay tôi lại tìm về bài thơ này. Chứng tỏ bài thơ ngắn gọn này có sức theo đuổi tâm hồn con người ta.
Tôi lưu tâm tới chữ 'gượng' ở câu cuối. Nó là một chữ 'gượng' nhưng nó nói lên cho cả hai đối tượng:
1. Gió - Gió hãy trân trọng và nhẹ nhàng khi 'mở' 'bức thư' còn phong kín.
2. Cuộn lá chuối phong kín - sự e ấp, mong manh, dịu dàng còn gói nhẹ. (chứ không lồ lộ ra một cách vô duyên)
Một tâm sự được gói ghém e ấp. Và gió hãy khám phá điều đó. Nhưng cách miêu tả và lời thơ của bài này thì làm tôi thấy không một chút nào của sự thô thiển hay trần tục. Vì bài thơ là ngôn ngữ ẩn dụ, cho nên tôi đã liên tượng hình ảnh về lá chuối, gió, bức thư phong kín tới những khía cạnh của cuộc sống. Và thấy rằng, bài thơ này rất tinh tế.