Trang trong tổng số 178 trang (1776 bài trả lời)
Trang đầu« Trang trước‹ [1] [2] [3] [4] [5] [6] ... ›Trang sau »Trang cuối

Ảnh đại diện

Trong khi điều đó là tột đỉnh (Edmund Spenser): Bản dịch của Minh Sơn Lê

Mùa Xuân thắm, báo tình yêu vua ngự,
Trong bộ áo giáp giàu tính khoa trương
Mọi hoa trên trái đất đều toả hương,
Trong ánh sắc phơi bày ra lộng lẫy--
Tình yêu tôi, nơi nàng nằm hây hẩy,
Tuy vào mùa đông nàng vẫn ngại ngùng;
Cho em biết thời gian vui chẳng ngưng,
Trừ khi nàng bắt chàng làm cảnh trí;
Để thể hiện em liền vào cuộc thí,
Tìm kiếm yêu thương giữa bãi tình chàng;
Nơi mà ai, cũng nhớ nên nàng làm,
Được bên chàng với màn sương giải tội.
Đón, tình yêu ngọt ngào, khi mới khởi;
Bởi không ai gọi lại được thời gian.

Ảnh đại diện

Đừng để cho em gục ngã (Dieter Bohlen): Bản dịch của Minh Sơn Lê

Anh than khóc suốt đêm dài
Một cơn khóc lóc miệt mài cô đơn
Người lạ tựa tìm nụ hôn
Nơi em cảm thấy tâm hồn chết đi
Giống đồ chơi bị hỏng đi
Đôi mắt xanh, chớ khóc chi thêm buồn
Hồn em thoát giai điệu cuồng
Để khô dòng lệ này không bao giờ
Anh cứu hồn em, sớm thôi
Cố lên
Một tiếng rã rời trái tim
Anh nghe đi lắng lại thêm
Ồ, anh ở đó
Để em níu vào

Em đừng thất vọng u sầu
Không bao giờ quá muộn đâu trong đời
Đừng xa thành phố rã rời
Lắng trong tình ái của đôi đứa mình
Cố lên rồi sẽ bình minh
Ôi em sao để nhịp tim quá buồn
Giữ hồn đốt cháy đêm buông

Cho đôi ta nhé

Cô đơn em buồn
Mà thời gian bên em luôn
Em làm cho nó vẫn luôn thuộc mình
Em yêu, nếu cố nhiệt tình
Giữ cho dòng lệ đắp tim tan tành
Ôi đừng khóc nhé, mắt xanh
Không bao giờ sẽ nỡ đành bỏ em
Ở đâu đó có bạn hiền
Khi mưa rơi ướt trong miền tim em
Đừng cho kết thúc nhé em
Ôi khơi lên ngọn lửa tình ấm êm
Gọi cho anh lần nữa thêm
Ồ, anh sẽ đến cho em đẹp lòng
Ở nơi đoạn cuối cầu vồng

Ảnh đại diện

Lời giã biệt với thế gian (Ben Jonson): Bản dịch của Minh Sơn Lê

Thế giới điêu ngoa, ngủ ngon! em nhé
Giờ đó anh đang vào buổi bình minh;
Từ nay em rời khỏi trí tưởng anh,
Trên sân khấu em vai anh đã hết.

Vâng, doạ dẫm, đi. Ôi! Anh sợ sệt
Chút hy vọng này dành ở nơi em:
Anh biết em không thể chịu đựng thêm
Đối với anh em mang đầy oán hận.

Những năm tháng đầu êm đềm đơn giản
Em đã lọc lừa rồi phản bội đó em;
Kể từ khi em e ngại và ghen,
Khi mọi nguyên nhân đã thành biến mất.

Để rồi anh được trồng lên từ đất
Nơi tiếng thở em cùng tận ngu ngơ;
Nơi nghệ thuật ghen tị được tung hô,
Với kiêu ngạo ngu si nơi trường học;

Nơi chẳng có gì kiểm tra, cân lọc,
Mà khi lời đồn, thiên hạ cứ tin;
Nơi mọi tự do đều bị bội tình,
Lòng tốt phải chịu đau hay chịu thuế.

Nhưng sinh ra chi, mà ta chịu thế:
Nỗi đớn hèn của chúng ta là đây
Tất cả những gì xảy ra chốn này,
Nếu không có dịp, thì đừng lẩm bẩm.

Ngoài ra anh còn sai lầm nhiều lắm
Để dưỡng nuôi một ý nghĩ phân ly
Mọi tử tế, lợi riêng anh thiên vì,
Phải chi anh tạo ra ngay phép lạ.

Không, anh biết rằng anh đây sinh hạ
Đến tuổi già, bất hạnh, bệnh, buồn đau:
Anh chịu hết mọi rẻ khinh đổ vào
Mà không cần em với lòng dối trá.

Cũng không đi xa tìm nơi an hạ,
Như những kẻ lang thang, bước lãng du;
Mà làm cho anh mạnh mẽ chân như,
Lòng anh đây, là chốn quê hương đó.

Ảnh đại diện

Hãy hôn anh đi (Jacques Prévert): Bản dịch của Minh Sơn Lê

Một khu giữa phố khang trang
Nơi mà luôn chỉ trong màn tối tăm
Chẳng hề có khí trong lành
Mùa đông hay hạ cũng thành mùa đông
Nàng đang ở phía cầu thang
Có chàng bên cạnh cô nàng quấn quanh

Đó là đêm
Đẫm lưu huỳnh
Vì do giết rệp suốt quanh buổi chiều
Và nàng nói ra đôi điều
Ở đây tối quá
Chẳng nhiều khí trong
Mùa hè cũng giống mùa đông
Mặt trời Thiên Chúa sẽ không chiếu vào
Nhiều công việc ở phố giàu
Hãy ôm anh siết chặt vào tay em
Hôn anh
Hôn anh đi em
Hôn anh
Nhỡ muộn không tìm về sau
Đời đôi ta giờ có nhau

Ở đây ta sẽ chết vào trầm luân
Bởi từ nóng đến lạnh lùng
Ta thành băng giá rồi cùng nghẹt hơi
Đôi ta không có khí trời
Ngừng hôn anh nếu em rời xa anh
Dường như ngạt thở chết anh
Anh mười lăm, em mười lăm tuổi đời
Đôi ta thành có ba mươi
Tuổi ba mươi ta hết rồi trẻ thơ
Tuổi mình đủ để làm cho
Đôi ta rất giỏi trong trò hôn nhau
Không đành để muộn về sau
Đôi ta còn sống
Hôn nhau bây giờ!

Ảnh đại diện

Tiếng em cười (Pablo Neruda): Bản dịch của Ravi Kopra

Your laughter

Take bread away from me, if you wish,
take air away, but
do not take from me your laughter.

Do not take away the rose,
the lance flower that you pluck,
the water that suddenly
bursts forth in joy,
the sudden wave
of silver born in you.

My struggle is harsh and I come back
with eyes tired
at times from having seen
the unchanging earth,
but when your laughter enters
it rises to the sky seeking me
and it opens for me all
the doors of life.

My love, in the darkest
hour your laughter
opens, and if suddenly
you see my blood staining
the stones of the street,
laugh, because your laughter
will be for my hands
like a fresh sword.

Next to the sea in the autumn,
your laughter must raise
its foamy cascade,
and in the spring, love,
I want your laughter like
the flower I was waiting for,
the blue flower, the rose
of my echoing country.

Laugh at the night,
at the day, at the moon,
laugh at the twisted
streets of the island,
laugh at this clumsy
boy who loves you,
but when I open
my eyes and close them,
when my steps go,
when my steps return,
deny me bread, air,
light, spring,
but never your laughter
for I would die.

Ảnh đại diện

Tiếng em cười (Pablo Neruda): Bản dịch của Minh Sơn Lê

Muốn, mang bánh mì khỏi tôi,
cả không khí, nhưng
tiếng cười thì không.

Đừng mang đi đoá hoa hồng,
hoa yêu thương đó tay em hái về,
đột nhiên nước
vỡ vui ghê,
bất ngờ sóng
bạc tràn trề trong em.

Quay về kiếp sống nghiệt riêng
với đôi mắt mỏi
lúc nhìn thấy đây
địa cầu chẳng có đổi thay,
nhưng khi tiếng cười em bay vào đời
bay lên trời để kiếm tôi
mở ra tất cả cho tôi
cửa đời.

Trong vùng tăm tối, tình tôi
giờ đây nghe có tiếng cười của em
mở ra, và nếu đột nhiên
em nhìn thấy vết máu nguyền trong tôi
trên đường phố sỏi đá trồi,
cười đi, vì bởi tiếng cười của em
cho tay tôi bắt đầu lên
như thanh kiếm mới có thêm uy quyền.

Mùa thu bên biển mông mênh,
tiếng cười em phải vang lên
rần rần,
tình yêu, vào độ trời xuân,
Tôi mong muốn tiếng cười gần của em
bông hoa tôi vẫn đợi chờ,
hoa xanh, hồng thắm
tiếng hò quê hương.

Cười lên trong suốt đêm trường,
ban ngày, kể cả vào gương trăng trời,
cười cho nghiêng ngả rã rời
phố đường trên đảo,
cười nơi vụng về
anh chàng yêu em say mê,
nhưng khi tôi mở
mắt thèm khép mi,
khi tôi cất bước ra đi,
lúc chân tôi lại bước quay trở về,
bánh mì, không khí chẳng hề,
lung linh ánh sáng xuân về nơi nơi,
mà không nghe tiếng em cười
sẽ làm tôi giã biệt đời chết đi.


Bài thơ lục bát dựa theo bản dịch tiếng Anh của thi sĩ Ravi Kopra được dịch từ nguyên bản tiếng Tây Ban Nha của thi sĩ Pablo Neruda.
Ảnh đại diện

Nhãn quan về sự phù phiếm của thế gian (Edmund Spenser): Bản dịch của Minh Sơn Lê

Ngày nọ, lúc giai nhân tôi đã ngủ,
Hồn tôi, rũ bỏ ngục thất nơi em,
Bắt đầu đi sâu vào cõi tu thiền
Của những điều vượt quá tầm lý trí;
Thời đại này, giá như đều hoàn mỹ,
Những gì khiêm tốn là hèn hạ chăng,
Được sinh ra trong mùa cuối suy tàn,
Người có tâm, thấy lòng mình tủi hỗ.
Khi tư tưởng tôi đặt vào nơi đó,
Trước mắt tôi màn kỳ lạ phơi bày,
Hình dung, tôi ôm ấp trong tim này,
Đó là những cảnh quan đầy mê hoặc.
Chẳng hạn như (giai nhân) đầy phẩm cách,
Thời gian qua, cho mọi thứ đẹp hơn.

Ảnh đại diện

Nếu em nói thì sao (Emily Dickinson): Bản dịch của Minh Sơn Lê

Nếu em bảo rằng sẽ không chờ đợi!
Có điều gì nếu phá cổng xác thân-
Và vượt qua, đào thoát- đến với anh!

Điều gì nữa nếu kết tờ sinh tử?
Đau em ở đâu- Mới cho là đủ-
Và lặn hụp trong quyền sống tự do!

Họ không thể bắt em- được nữa cho!
Ngục tối gọi- và Súng thì van vái;
Vô nghĩa- giờ đây - với em thế đấy-

Như tiếng cười- là- một giờ trước đây-
Ren áo ngực- hay cuộc thưởng lãm đây-
Hoặc ai đã chết- ngày hôm qua đó!

Ảnh đại diện

Vẫn còn đây (Langston Hughes): Bản dịch của Minh Sơn Lê

Tôi khiếp vía với từng cơn bầm dập.
Hy vọng trong đời gió đã cuốn xô.
Tuyết cũng khiến cho tôi phát điên rồ,
Mặt trời cũng khiến cho tôi bỏng cháy,
Dường như giữa họ đã xong rồi đấy
Đã cố gắng làm luôn cả cho tôi
Đừng cười, đừng yêu, đừng sống nữa thôi--
Nhưng tôi mặc kệ!
Tôi còn đây nhé!

Ảnh đại diện

Băng và lửa (Edmund Spenser): Bản dịch của Minh Sơn Lê

Tình yêu băng giá, còn tôi như lửa:
Sao lạnh lùng đến thế nhỉ em ơi
Không tan bởi ham muốn tôi gọi mời,
Nhưng tha thiết van xin em càng khó?
Hay tại sao tôi càng tăng nhiệt độ
Không dịu mềm bởi giá lạnh hồn em,
Mà cháy bỏng cho mồ hôi sôi thêm,
Và ngọn lửa trong tôi tăng gấp bội?
Còn điều gì diệu kỳ hơn nữa hỡi,
Lửa, thiêu tan, rồi sẽ lại đóng băng,
Và băng đông thì cái lạnh chẳng màng,
Có nên đốt lửa bằng phương thần bí?
Mảnh lực tình yêu trong hồn dung dị,
Thay đổi hoàn toàn mọi loại chúng sinh.

Trang trong tổng số 178 trang (1776 bài trả lời)
Trang đầu« Trang trước‹ [1] [2] [3] [4] [5] [6] ... ›Trang sau »Trang cuối




Tìm bài trả lời thơ:

Kết quả tìm được thoả mãn đồng thời tất cả các tiêu chí bạn chọn.
Bạn có thể tìm bằng Google với giao diện đơn giản hơn.

Tiêu đề bài trả lời:

Nội dung:

Thể loại:

Người gửi:

Tiêu đề bài thơ:

Tác giả bài thơ: