Trang trong tổng số 4 trang (36 bài trả lời)
Trang đầu« Trang trước‹ [1] [2] [3] [4] ›Trang sau »Trang cuối

Ảnh đại diện

Bạch liên trì thượng tiểu trai ngoạ bệnh dạ khởi đối hoa tác (Bùi Huy Bích): Bản dịch của Trần Ngọc Lâm

Bốn năm tạm trọ ở kinh đô
Dựng chòi đọc sách tại bên hồ
Đêm lòng nghe như làn gió lạ
Thân mình lo nước lại lo nhà
Ngoài cành đỗ quyên lửa lập loè
Bên bờ cây lau, trúc gọi tà
Thỉnh thoảng mùi hương đưa bên chiếu
Nào ngờ ta đang ngự mình hoa

Ảnh đại diện

Đại sơn (Khuyết danh Việt Nam): Bản dịch của Birthmark

Mắt rồng ở núi lớn
Thân rồng ẩn tầng mây
Thiên tử định nghiệp này
Giấc ngủ hiện hình long
Thỏ gà thử trăng trong
Chờ mặt trời trong mộng

Ảnh đại diện

Giờ đã điểm (Vũ Hoàng Chương): Tra từ

Lòng tuổi trẻ cũng dâng lên Dào dạt

Ảnh đại diện

Vô sầu (Trần Danh Án): Siêu sầu

Hành trình muôn dặm mặc giao trời,
Làm tội thân chi, để khổ đời?
Phải trái xưa nay cơn mộng lớn,
Bắc Nam đi lại chiếc thuyền trôi.
Muối cơm chống bệnh, đói thời ăn,
Ngủ say nỗi buồn, điên thời tỉnh.
Làm khách đường trần, luyện gan sắt,
Cái sầu siêu quá hoá nên không.

Ảnh đại diện

Hịch đánh Trịnh (Nguyễn Hữu Chỉnh): Thuận thiên thừa vận

Sinh dân phải nuôi dân làm nước, vậy nên hoàng thiên mới dựng đất quân sư;
Gặp loạn đành dẹp loạn mới xong, ấy là cho vương giả có phen binh cách.

Hội thuận ứng thế dùng được chửa
Việc chính trị lòng há muốn thưa
Ta đây: Bẩm khí trời Nam
Vốn dòng họ Nguyễn.

Nhờ lộc nước phải lo việc nước, đòi phen Dân chủ giả ơn Đền;
Ăn cơm vua nên nhớ nghĩa vua, chi để Trung cộng nhòm vạc Hán.

Giận cộng Sản ra lòng bội thượng
Thay nhà Nước xướng nghĩa cần vương.

Trước là ngăn cột đá giữa dòng, kẻo đảng nghịch đặt mưu ngấp ghé;
Sau là tưới mưa dầm khi hạn, kẻo cùng nhân sa chốn lầm than.

Ví lòng trời còn nền nếp Đại Việt
Ắt đấu cũ lại cơ đồ Tiên Đế.

Nào biết ngôi trời có bảy, giặc họ Trương toan biến phiếm mười phần;
Bỗng xui thế nước tranh ba, tôi nhà Trần phải thu hồi hai nước.

Thế bạt nhược đương còn đối mặt
Thói kình lang sao khéo lắng tai.

Ngoài mượn lời cứu viện làm danh, dân kinh loạn cử binh điếu phạt;
Trong mấy chữ nguỵ quyền để dạ, chốn hoà bình nên nỗi lưu ly.

Cung đền thành quách phá lâng lâng
Súng ống thuyền bè thu thảy thảy.

Cơn gấp khúc chẳng thương dòng ngoại tộc, đã cùng đường đuổi thú thời thôi;
Dấu cưỡi rồng còn nhớ đấng tiên quân, lại khoét lỗ bừa sâu sao nỡ.

So chữ bạo ngược dòng quá Ngô
Dò lòng người nước chảy về Hồ.

Chúng cùng đường cờ nghĩa đem về đầu, nên quân số mỗi ngày một cường thịnh;
Dân cơ vận cảm lòng nhân ngóng cổ, khiến binh uy càng thấm lại càng thêm.

Nam một dải tăm kình phẳng lặng, cơ thái bình đứng đợi đã gần;
Bắc mấy thành tin nhạn chưa yên, bề cứu viện ngồi trông sao tiện.

Cảm công đức vua Lê dám phụ
Lộng quyền hành họ Trịnh khó nghe.

Ngôi Hoàng Đế đặt không, há nước thấp lao lung thấy đặng;
Tội Hoàng Sa chẳng có, lòng trinh thêu dệt đổ vào bình.

Hiệu Tổng Thống càng tỏ dạ vô quân
Mưu soán đoạt nên đem lòng bội phụ.

Hoàng cung vốn xưa nay là đích đến, quyền cha trót bội bạc sao đành;
Rừng hoang tuy bé nhỏ nhưng tinh anh, mệnh cha rắp tranh khinh sao phải.

Tai chẳng đoái đến lời cố mệnh
Mặt nào trông vào chốn tử cung.

Khiến một đàn con trẻ đàn bà, đem chữ hiếu nỡ đành gieo xuống đất;
Để những kẻ tôi ngay người thẳng, tiếng kêu oan đã động đến trời xanh;
Chí tôn phù ví chẳng mưu mình, thì sắc lệnh kim ngân nào đợi nó;
Gươm ngược cán còn đem xuống dưới, nghĩa Lý nào trời đất còn thong dong;
Lưới đứt giềng quân đuổi được quan, ấy sự thế xưa nay cũng chẳng lạ.

Vì phế lập muốn mình cho ích
Để khuynh nguy làm nước phải lo.

Vả bấy nay thần nịnh bạo chúa, mở bình trị lòng trời hẳn muốn thấy;
Lại gặp hội binh kiêu dân oán, sửa mối giềng tài cả phải ra tay.

Chước vạn toàn đã tạc đá Bắc Hồ
Binh tức khắc giương buồm sang Nam Hải.

Qua sông Hồng phất cờ Thăng Long, ra tay xử chính dẹp yên tà;
Vào đất Tống thét ngựa Nguyên Mông, quyết chí lấy nhân đổi bạo cường.

Sắp sửa vốn nguyên lòng thật
Giữ gìn phải ngỏ lời ngay.

Chữ Chí Minh phải mượn ai suy, chân Thiên Tử huyển hoặc là thế;
Máy trợ thuận hẳn nhiều kẻ biết, ai khác nữa ngoài ra có ta.

Ai biết suy lẽ phải, quyết một lòng hạ chúng Lâm Tô;
Ta chẳng phụ dân lành, ắt hai chữ ngục thần vô phạm.

Thói bội phản chớ quen như thuở trước
Chút thái bình còn để lại dài lâu.

Nước triều đông ví chẳng thuận dòng, lại cự cưỡng rắp giơ tay chắn;
Lửa cháy đá lỡ hoà lầm ngọc, dù hiền ngu khôn lọt lưới trời.

Ân với uy ngỏ cáo lời rằng
Thuận hay nghịch mặc lòng ai quyết.

Ảnh đại diện

Giữa trần gian tuyệt vọng (Nguyễn Tất Nhiên): Cánh chim Lạc Hồng

CÁNH CHIM LẠC HỒNG

Ta làm chim tuyệt vọng bỏ quên trời
Nên cánh vỗ như tay chào vĩnh biệt
Nên hót điệu kêu gào nghe thống thiết
Người có biết, chiêm bao thấy ngậm ngùi?

Ta phải khổ cho đời ta đau khổ
Phải ê chề cho tóc bạc thời gian
Phải đau theo từng hớp chung rượu tàn
Phải khép mắt sớm hơn giờ thiền định.

Vì thượng đế từ lâu đã kiêu hãnh
Cầm trong tay sinh tử cả muôn loài
Tình ta vừa gánh nặng trĩu đôi vai
Thì người hỡi ngai trời ta đạp xuống.

Thời trẻ dại ai dễ dàng xao động
Buồn thay ta không bắt nổi hồn người
Nên mật tình đắng giọng suốt ngàn năm
Thôi, phận bạc hãy nhuộm giùm tóc trắng.

Ta vẫn nhớ xưa nào ai ngồi hát
Ta vẫn muốn hôn lên mắt ai buồn
Ta vẫn còn lắng nghe từng hơi thở
Để im lìm xao động cả hồn thơ.

Ta cất tiếng gọi người đang thờ ơ
Hết còn ai can đảm chốn bơ vơ
Để ta đành một kiếp ngóng tin chờ
Khờ dại quá, thiên cơ nào quãng đại.

Ta muốn riêng ta cả nước non nhà
Để ai còn rơi lệ khóc hồn ta
Tay run run vuốt mặt kẻ qua đời
Và sau đó... Người cười ta dại dột!

Ảnh đại diện

Thánh Tông Thuần hoàng đế (Hà Nhậm Đại): Quẻ Càn

Sinh thần ấn quán, một vầng dương
Tài lớn, chí cao, bậc đế vương
Học vấn thiên tư đời hiếm có
Nào hay mẹ đà hoạ thai không.

Ảnh đại diện

Trách hoàng thiên (Trần Tuấn Khải): Nghĩ

Nghĩ trách hoàng thiên khéo dở dang!
Sinh ta chi giữa buổi tang thương?
Đem thân đấu với chiêm bao tưởng...
Vẽ mặt theo như phường hát tuồng...
Sống chẳng nên câu khác không chết,
Vui mà quá độ lại thêm thương.
Đã toan tu quách cho xong chuyện,
Giận cái tơ tầm khéo vấn vương!

Ảnh đại diện

“Linh hồn tôi ơi, sao em buồn bã...” (Paul Verlaine): Bản dịch của Birthmark

Hồn ơi sao ta buồn
Buồn mãi hết thời gian,
Khi nỗ lực gọi bạn,
Khi nỗ lực tối cao
Có ai yêu cầu nào?

Bàn tay là của bạn
Bạn khoanh tay đứng nhìn
Thay vì làm việc mình
Bạn cắn môi im lặng
Với sự hèn nhát đó.

Bạn không có hy vọng
Lòng trung thành cũng không
Và, để đảm bảo hơn
Về an ninh mặt trận
Bạn không đau xác thân.

Nhưng xua đuổi giấc ngủ
Trong giấc mơ khóc này.
Ngày trọng đại đầy nắng!
Thấy chưa, qua một giờ:
Bầu trời nở hồng hào,

Và ánh sáng gay gắt
Cắt bằng dậy chiêm bao
Mọi thứ đã dâng trào
Cho bạn xem bài tập
Của hình thức ngục lao.

Nhanh chóng bước đến mau,
Bạn sẽ thấy biến mất
Bất kỳ khía cạnh nào
Theo cách sống của anh,
Với khoảng cách rất xa.

Nó là người trông coi
Ai giữ một kho báu
Của tình yêu bí ẩn,
Độc lập quý hơn vàng,
An toàn trên tất cả.

Hàng hoá tôi không thấy,
Tất cả niềm vui đó
Hoà bình trong chiến thánh,
Hoa nở lại ngây ngất
Và quên lãng dưới này,

Và lãng quên ở đây.

Ảnh đại diện

“Một giấc mơ đen tối...” (Paul Verlaine): Bản dịch của Trần Ngọc Lâm

Một giấc ngủ đen tối,
Ngã vào cuộc đời tôi.
Ngủ đi, cả hy vọng,
Ngủ đi, ham muốn nào!

Tôi không thể nhìn thấy,
Tôi đang dần mất trí.
Ác và thiện biết đâu?
Hỡi câu chuyện buồn sầu!

Tôi là một cái nôi
Đó là vung tay đẩy
Trong lỗ rỗng căn hầm:
Im lặng và im lặng!

Trang trong tổng số 4 trang (36 bài trả lời)
Trang đầu« Trang trước‹ [1] [2] [3] [4] ›Trang sau »Trang cuối




Tìm bài trả lời thơ:

Kết quả tìm được thoả mãn đồng thời tất cả các tiêu chí bạn chọn.
Bạn có thể tìm bằng Google với giao diện đơn giản hơn.

Tiêu đề bài trả lời:

Nội dung:

Thể loại:

Người gửi:

Tiêu đề bài thơ:

Tác giả bài thơ: