Trang trong tổng số 2 trang (16 bài trả lời)
[1] [2] ›Trang sau »Trang cuối
Ngôn ngữ: Chưa xác định
Gửi bởi Thái Linh ngày 16/11/2008 01:11
Pole
Topole, topole, topole
i zryte rowami pole,
koń gniady, kopyta do góry,
topole, topole i chmury,
i przybłąkała się wierzba,
w chustce kraciastej baba przeszła,
potem szły dęby, olchy,
dalej i dalej,
i szli żołnierze polscy,
poumierali.
Ngôn ngữ: Chưa xác định
Gửi bởi Thái Linh ngày 16/11/2008 01:09
Oświęcim
Ja chcę wdychać warszawskie powietrze,
w tym powietrzu jest moje żona,
puszczona z dymem po wietrze.
Powietrze - to ona.
Jest takie miasteczko Oświęcim,
było tam krematorium,
a teraz święte i święci
latają stamtąd ponad historią.
Cóż ja na to mogę poradzić, co zrobić?
Westchnąć i odejść.
Poza mną urny, poza mną groby,
dawno miniona młodość.
Gửi bởi Thái Linh ngày 06/12/2007 12:23
Khỏa thân,
Em nguyên sơ
Như bàn tay em
Mềm mại, trần gian, thon gầy,
Hoàn hảo và trong suốt,
Như đường cong của mặt trăng,
Như lối quanh trong rừng táo
Khỏa thân,
Em thanh mảnh như hạt ngô mềm
Khỏa thân,
Em xanh biếc như đêm Cuba
Với những lọn tóc xoăn
Và những vì sao giấu trong mái tóc
Khỏa thân,
Em thênh thang màu hổ phách
Như mùa hạ tới giáo đường hoàng kim
Khỏa thân,
Em nhỏ nhoi như một ngón tay em
Uốn lượn, tinh tế, hồng hào, chờ đợi
Và khi ánh sáng đầu tiên được sinh ra
Em sẽ ra đi
Tới những thế giới ẩn sâu trong lòng đất.
Để rồi sau những đường hầm sâu thẳm
của áo quần và những việc vặt không tên
Ánh sáng em đã tự dập tắt mình
Tự làm nguội mình, tự lột trần mình
Và trở lại
Chỉ một bàn tay trần
Gửi bởi Thái Linh ngày 06/12/2007 12:20
Bỗng nhiên, tôi chán ghét làm người
Bỗng nhiên, tôi bước vào các hiệu may và các rạp chiếu phim
khô cứng, không thấm nước, như một con thiên nga làm bằng dạ
rẽ đường đi trong nước đầy tro bụi và sâu bọ.
Mùi hiệu cắt tóc làm tôi bật lên nghẹn ngào
Tôi chỉ muốn nằm xuống như đá, như len
Tôi chỉ muốn không còn thấy cửa hàng, vườn tược, hàng hóa, kính mắt, thang máy.
Bỗng nhiên, tôi chán ghét chân tôi và móng tay tôi
và tóc tôi và bóng tôi.
Bỗng nhiên, tôi chán ghét làm người.
Nhưng sẽ tuyệt làm sao nếu có thể
làm gã thư ký luật khiếp sợ bằng cành loa kèn,
hay giết chết bà xơ bằng cú giáng thật mạnh vào tai.
Sẽ tuyệt vời làm sao nếu có thể
đi trên đường phố với con dao màu xanh
và gào lên cho tới khi chết vì lạnh.
Tôi không muốn tiếp tục làm cái rễ cây trong đêm
bất an, thả duỗi, run lên trong giấc ngủ,
vùi xuống cho tới những tầng ẩm ướt của mặt đất,
thấm hút và suy nghĩ, ăn uống suốt cả ngày.
Tôi không muốn khốn khổ như thế.
Tôi không muốn tiếp tục sống như cái rễ, như ngôi mộ
đơn độc trong lòng đất, như nhà hầm chứa đầy xác chết
lạnh cóng, hấp hối vì đau khổ.
Đó là lý do tại sao ngày thứ Hai lại cháy bừng như thể là xăng
khi nó thấy tôi tới với khuôn mặt của kẻ phạm tội,
và nó gào rú trên đường như bánh xe bị thương,
để lại phia sau những dấu máu ấm, trên đường đi tới đêm.
Nó đẩy tôi vào những góc đường nào đó, vào những căn nhà ẩm ướt,
vào các bệnh viện nơi những bộ xương được ném ra ngoài cửa sổ,
vào các tiệm giầy có mùi của dấm,
và những đường phố xấu xí như vết nứt trên da.
Có những con chim màu lưu huỳnh, và những khúc ruột bẩn thỉu
treo trên cửa những căn nhà tôi căm ghét,
có những chiếc răng giả bị bỏ quên trong tách cà phê,
có những tấm gương
lẽ ra phải khóc than vì tủi nhục và khiếp hãi,
có những chiếc ô ở mọi nơi, và nọc độc, và dây rốn.
Tôi đi lang thang trong tĩnh lặng, với mắt, với giầy,
với cơn giận dữ , quên lãng mọi thứ.
Tôi đi qua những cao ốc văn phòng, những tiệm chỉnh xương
những sân chơi phơi đầy quần áo:
đồ lót, khăn tắm và những chiếc sơ mi,
mà từ chúng
những giọt nước mắt bẩn thỉu đang rớt.
Gửi bởi Thái Linh ngày 01/12/2007 20:37
Đừng xa anh, em nhé, dù chỉ một ngày, bởi lẽ -
Bởi lẽ - anh không biết nói sao:
Một ngày là quá lâu, em ạ.
Anh sẽ chờ đợi em, nơi sân ga trống rỗng
Khi con tàu ngái ngủ chốn xa xôi.
Đừng rời anh, em nhé, dù chỉ một giờ, bởi lẽ
Khi đó, những giọt khổ đau sẽ lăn bên nhau
Và làn khói lang thang tìm kiếm mái nhà
Sẽ dạt vào anh, bóp nghẹt tim anh lạc lối.
Ôi, mong sao bóng của em không bao giờ tan trên bãi biển;
Mong mi mắt em không bao giờ phải chớp trước im lặng thinh không
Đừng rời anh, em yêu dấu nhất đời, dù chỉ một giây,
Bởi lẽ trong khoảnh khắc em xa anh,
Anh sẽ lang thang ngơ ngác khắp đất trời
Anh sẽ hỏi
Em trở lại không?
Hay em mặc anh ở đây, chờ chết.
Gửi bởi Thái Linh ngày 01/12/2007 20:35
Em biết rằng anh không yêu em và anh yêu em
Vì mọi thứ trên đời này đều có hai mặt
Từ ngữ là một cánh để bay của im lặng,
Và ngay lửa cũng có nửa bên kia, rất lạnh.
Anh yêu em để bắt đầu yêu em
Để anh được bắt đầu trong vô tận
Và anh sẽ chẳng bao giờ ngừng yêu em hết:
Đó là lý do sao anh vẫn chưa yêu em.
Anh yêu em, và anh không yêu em,
Anh có chìa khóa cho hai cánh cửa:
Cửa của mê say, hạnh phúc tràn đầy
- cửa của bất hạnh, u mê số phận.
Tình yêu anh có hai cuộc đời, để yêu em đấy:
Đó là tại sao anh yêu em khi anh không yêu em
Và cũng là tại sao anh yêu em khi anh yêu em.
Gửi bởi Thái Linh ngày 01/12/2007 20:34
Trước khi yêu em, chẳng có gì của riêng anh
Anh lang thang trên phố, giữa các đồ vật
Chúng không ý nghĩa và cũng chẳng có tên
Thế giới được tạo từ không khí,
và tất cả đều chờ đợi, lửng lơ
Anh biết những căn phòng đầy tro bụi
Những đường hầm trú ẩn của mặt trăng
Những nhà kho gầm gừ xua đuổi
Những câu hỏi vùi sâu dưới cát tối tăm.
Tất cả trống rỗng, chết chóc và câm lặng
Quên lãng và đổ nát;
xa lạ tới khó tin.
Chúng thuộc về ai khác- hay chẳng thuộc về ai.
Cho tới khi em đến
Vẻ đẹp và sự nghèo nàn của em
Làm mùa thu giàu có bằng các quà tặng
Gửi bởi Thái Linh ngày 30/11/2007 19:38
Đã sửa 1 lần, lần cuối bởi Thái Linh vào 30/11/2007 19:39
Anh không yêu em chỉ vì anh yêu em
Anh đi từ chỗ yêu tới không yêu em
Từ chờ đợi tới không chờ đợi
Tim anh từ lạnh giá đã trở thành ngọn lửa
Anh yêu em chỉ vì em là người duy nhất anh yêu
Anh ghét em kinh khủng
Và giờ này anh vẫn đang ghét em
Anh hạ mình trước em,
Bằng chứng của tình anh cho em
Là anh không nhìn thấy em
Anh chỉ biết yêu em mù quáng
Có thể ánh sáng độc ác của tháng Giêng*
Rồi sẽ nuốt trọn trái tim anh
Khiến anh không bao giờ bình yên nữa
Trong câu chuyện tình này
sẽ chỉ có một người chết
Người đó là anh
Anh sẽ chết vì yêu
Vì anh yêu em
Vì anh yêu em, em yêu ơi,
bằng lửa và máu.
Gửi bởi Thái Linh ngày 30/11/2007 19:33
Anh muốn em biết
một điều
Em biết đấy:
nếu anh nhìn
vầng trăng trong suốt,
nhành cây màu đỏ,
mà mùa thu chầm chậm đặt bên cửa sổ
nếu anh chạm vào
cạnh lò sưởi,
tro bụi nhẵn nhụi
hay thân củi khẳng khiu,
thì chúng đều đưa anh tới với em
Như thể tất cả những gì tồn tại,
mùi hương, ánh sáng, kim loại
đều là những con thuyền nhỏ
đang rẽ sóng
tới những hòn đảo em
chờ đợi anh.
Nhưng,
nếu bây giờ,
em dần không yêu anh nữa
anh sẽ dần không yêu em.
Và nếu đột nhiên,
em quên mất anh
thì đừng tìm anh, em nhé
lúc đó, anh hẳn đã quên em.
Nếu em nghĩ
những lá cờ phấp phới
vẫy gọi anh suốt cả cuộc đời
thật viễn vông và ngớ ngẩn
Thế rồi em quyết định
để mặc anh tại bến bờ
nơi trái tim anh trú ngụ,
thì em ơi, hãy nhớ
cũng chính ngày đấy, giờ đấy
anh sẽ nhấc đôi tay
và trái tim anh sẽ bỏ đi
tìm tới miền đất khác.
Nhưng nếu như,
mỗi ngày qua
mỗi giờ qua,
em cảm thấy,
số phận trao em cho anh,
và nếu như mỗi ngày,
bằng sự dịu dàng chẳng nguôi ngoai,
lại có một đóa hoa
vươn lên đôi môi em tìm kiếm anh,
thì em yêu, em của anh ơi,
trong anh sẽ luôn là ngọn lửa
chẳng thể nào bị dập tắt hay lãng quên
tình anh sẽ được nuôi bằng tình em, hỡi em yêu dấu
Và chừng nào em còn sống
nó sẽ luôn ở trong tay em
dù cũng chẳng rời tay anh.
Ngôn ngữ: Chưa xác định
Gửi bởi Thái Linh ngày 30/11/2007 19:31
Tôi có thể viết những vần thơ buồn nhất đêm nay
Chẳng hạn: “Đêm đang vỡ tan
Những vì sao xanh, run rẩy nơi trời xa
Làn gió đêm lượn trên bầu trời và hát”
Tôi có thể viết những vần thơ buồn nhất đêm nay
Tôi yêu nàng
Và đôi khi, nàng cũng yêu tôi.
Vào những đêm như đêm nay
Tôi ôm nàng trong tay mình
Tôi hôn nàng thật nhiều dưới bầu trời vô tận
Nàng yêu tôi
Và đôi khi, tôi cũng yêu nàng
Làm sao có thể không yêu đôi mắt to, tĩnh lặng của nàng
Tôi có thể viết những vần thơ buồn nhất đêm nay
Nghĩ rằng tôi không có nàng
Cảm nhận tôi đã mất nàng
Lắng nghe đêm tối mênh mông
Lại càng mênh mông hơn khi không có nàng
Những vấn thơ rơi xuống tâm hồn
Giống như hạt sương rơi trên thảm cỏ
Có làm sao đâu nếu tôi chẳng thể giữ nàng
Đêm đã vỡ tan
Và bên tôi không có nàng
Đó là tất cả.
Nơi xa kia, ai đang hát.
Nơi xa kia,
Tâm hồn tôi không cam chịu mất nàng
Mắt tôi tìm kiếm nàng
Tim tôi tìm kiếm nàng
Nhưng nàng không ở bên tôi.
Vẫn là đêm xưa
đang gội trắng những cành cây cũ
Nhưng kể từ nay, hai ta đã khác
Tôi không yêu nàng, điều đó là chắc chắn
Nhưng tôi đã yêu nàng biết nhường nào
Giọng nói tôi muốn tìm một ngọn gió
Để tới được bên nàng
Ai đó hôn nàng, giống như tôi đã từng hôn
Giọng nói nàng, thân thể nàng tươi sáng, đôi mắt nàng mênh mông vô tận
Tôi không yêu nàng, điều đó là chắc chắn
Nhưng cũng có lẽ tôi yêu nàng
Tình yêu thật ngắn ngủi
Nhưng sao quên lãng lại quá dài lâu
Kể từ những đêm ấy, khi tôi ôm nàng trong vòng tay
Tâm hồn tôi đã không cam chịu mất nàng
Cho dù đây là nỗi đau cuối cùng nàng khiến tôi chịu đựng
Và là những dòng cuối cùng tôi viết cho nàng.
Trang trong tổng số 2 trang (16 bài trả lời)
[1] [2] ›Trang sau »Trang cuối