Trang trong tổng số 7 trang (63 bài trả lời)
Trang đầu« Trang trước‹ [1] [2] [3] [4] [5] ... ›Trang sau »Trang cuối

Ảnh đại diện

Bài thơ về cái chết màu đen (Federico García Lorca): Bản dịch của Nguyễn Thị Mai

Muốn ngủ say bằng giấc mơ của táo mùa thu
Tránh cái cảnh chen chúc ngoài nghĩa địa
Muốn ngủ say bằng giấc mơ đứa bé
Mơ ném con tim vào biển mịt mù.

Đừng nói rằng người chết máu vẫn còn
Rằng bờ môi héo hon đòi uống nước.
Đừng nhắc lại rằng cỏ hoa đau tức
Rằng miệng như con rắn của trăng non.

Xin mọi người hãy cứ để cho tôi
Ngủ một trăm năm, một thời gian, một phút
Để tất cả hiểu rằng tôi không chết
Rằng máng cỏ vàng - là những bờ môi
Rằng tôi là bạn của ngọn gió tây
Là cái bóng lớn của dòng nước mắt.

Buổi bình minh xin che mặt cho tôi
Để bầy kiến không bò lên đôi mắt
Và hãy rửa bàn chân bằng nước ướt
Để những con bọ cạp sẽ co vòi.

Muốn ngủ say – nhưng bằng giấc mơ của táo mùa thu
Học tiếng khóc rửa sạch làu trái đất
Vì muốn ở lại trong đứa con loạn lạc
Muốn vứt con tim vào biển mịt mù.

Ảnh đại diện

Lễ đính hôn (Federico García Lorca): Bản dịch của Nguyễn Thị Mai

Hãy đem vứt
Chiếc nhẫn vào vũng nước.

(Bóng mơ màng trên vai
Đem đặt vào tay tôi).

Một trăm năm tôi sống trên trần
Hãy đem vứt. Và hãy lặng im!

Xin đừng hỏi tôi thêm một điều gì!

Hãy đem vứt
Chiếc nhẫn vào vũng nước.

Ảnh đại diện

Chú bé câm (Federico García Lorca): Bản dịch của Nguyễn Thị Mai

Cậu bé tìm giọng nói của mình
(Bị vua dế giấu mất).
Cậu bé tìm giọng nói của mình
Trong giọt nước.

Giá như tôi làm ra chiếc nhẫn
Từ giọng nói của mình
Thì tất cả sự lặng im
Tôi sẽ đem giấu vào chiếc nhẫn.

Cậu bé tìm giọng nói của mình
Trong giọt nước.
(Còn giọng nói đứng trong khoảng cách
Mặc áo quần của vua dế màu xanh).

Ảnh đại diện

Kỷ niệm thứ hai (Federico García Lorca): Bản dịch của Nguyễn Thị Mai

Mặt trăng treo giữa đại dương
Giống như một chiếc sừng vàng.

Kỳ lân màu xanh và xám
Làm sửng sốt, nhưng ngất ngây.
Bầu trời như bông sen lớn
Giữa bầu không khí đang bơi.

(Và em đi đến một mình
Trong u sầu cuối của đêm).

Ảnh đại diện

Kỷ niệm đầu tiên (Federico García Lorca): Bản dịch của Nguyễn Thị Mai

Em bước trên trán của anh
Một cảm giác xưa cũ vô cùng!

Bây giờ có để làm gì
Giấy, bút mực và những bài thơ?

Anh nghĩ rằng da thịt của em
Như hoa huệ và thơm ngát mùi hương.

Hỡi em yêu có nét mặt chị hằng
Em đợi gì ở mong ước của anh

Ảnh đại diện

Chết lúc rạng ngày (Federico García Lorca): Bản dịch của Nguyễn Thị Mai

Đêm có bốn vầng trăng
Mà cây chỉ một
Bóng đêm chỉ một
Và chỉ một con chim.

Dấu vết của nụ hôn em
Anh đi tìm trên cơ thể.
Dòng sông hôn lên ngọn gió
Mà chạm đến không cần.

Anh giữ trong tay mình
Lời “không” mà em đã tặng
Giống như đá nặng
Giống như sáp của chanh.

Đêm có bốn vầng trăng
Mà cây chỉ một.
Tình yêu găm vào ký ức
Trên đỉnh của kim.

Ảnh đại diện

Hai vầng trăng muộn (Federico García Lorca): Bản dịch của Nguyễn Thị Mai

I

(Tặng Laurita, bạn em gái tôi)

Trăng đã chết, vầng trăng đã chết
Nhưng xuân về trăng lại sẽ hồi sinh.

Và trên vầng trán của cây dương
Ngọn gió phương nam vần vũ.

Và đây chính là thời vụ
Tiếng thở dài chất chứa ở trong tim.

Và những mũ cỏ bao trùm
Trên mái nhà ngói lát.

Trăng đã chết, vầng trăng đã chết
Nhưng xuân về trăng lại sẽ hồi sinh.

II

(Tặng Isabelita, em gái tôi)

Buổi chiều màu xanh đang hát
Bài hát ru, ru những cây cam.

Và em gái của tôi đang hát:
Mặt đất trở thành một quả cam.

Để cho mặt trăng thổn thức:
Ta cũng muốn thành một quả cam.

Em ơi cho dù em có hát
Cho dù em có mặc áo màu hồng
Em cũng không thành, dù chỉ quả chanh
Thật vô cùng tiếc!

Ảnh đại diện

Trăng lên (Federico García Lorca): Bản dịch của Nguyễn Thị Mai

Khi trăng lên
Những cây chuông lặng ngừng
Và có những con đường nhỏ
Trong rừng rậm mịt mùng.

Khi trăng lên
Biển bao phủ trần gian
Và con tim, cứ ngỡ
Hòn đảo chốn vô cùng.

Không ai đi ăn cam
Trong đêm trăng rằm
Mà phải ăn hoa quả
Ướp lạnh và tươi xanh.

Khi trăng lên
Cả trăm khuôn mặt ngang bằng
Và những đồng xu bạc
Trong túi khóc nỉ non.

Ảnh đại diện

Ngã ba đường (Federico García Lorca): Bản dịch của Nguyễn Thị Mai

Cơn gió đông
mưa và đèn đường
và con dao đâm thẳng
vào tim.
Đường phố
cơn run
dây
căng lên
cơn run
của con mòng.
Khắp bốn hướng
dù đi lên đi xuống
vẫn thấy con dao đâm thẳng
vào tim.

Ảnh đại diện

Thu ca (Federico García Lorca): Bản dịch của Nguyễn Thị Mai

Những vì sao run rẩy – ta cảm nhận ra
Trong con tim này – nhưng rất lạ
Con đường của ta bỗng không còn nữa
Và trong hồn này dày đặc màn sương.
Ánh sáng làm cho đôi cánh gãy ngang
Và cháy lên một nỗi buồn cay đắng
Nỗi buồn này đắm chìm trong hồi tưởng
Và trong ngọn nguồn ý nghĩ của sao.

Tất cả hoa hồng tái nhợt biết bao
Như nỗi buồn trắng của ta da diết
Nhưng không tái nhợt bằng cơn bão tuyết
Từng vây quanh rầu rĩ chốn xa nào.
Những bông hồng đã từng hân hoan
Còn lúc này đây hoa cúi xuống
Những nụ hôn làm bằng tuyết trắng
Tan ra trong bóng tối tức thì
Và trong tia sáng của những ước mơ
Của những ai yêu hoa và quí mến.

Tuyết tan chảy trên những cánh hoa hồng
Nhưng mà tuyết trong lòng không tan chảy
Và móng vuốt của những năm tháng ấy
Mặc cho hoa hồng những bộ áo quan.

Tuyết mùa đông liệu rồi tan chảy
Khi ta đi về bóng tối hư vô?
Hay rồi đây sẽ hiện ra tuyết mới
Và hoa hồng đẹp hơn những hồng xưa?

Và liệu ta có nhận thức được thế giới này
Như những lời Chúa Giê-su từng dạy?
Hay vẫn bí ẩn muôn đời, mãi mãi
Câu hỏi của muôn kiếp, muôn đời?

Và nếu như tình yêu chỉ là dối gian
Thì hơi thở làm sao thổi vào cuộc sống
Và nếu ta đắm chìm trong giấc mộng
Thì nhận thức còn biết đến từ đâu
Hạnh phúc không nhìn thấy ở nơi nào
Nhận biết Thiện, Ác ông trời đã cản!

Và nếu như sẽ tắt tia hy vọng
Trên cõi đời chỉ còn lại hỗn mang
Thì biết lấy đâu ngọn đèn thắp sáng
Cho những con đường ở chốn trần gian?

Nếu màu thanh thiên là giấc mộng
Thì lòng trinh trắng biến đi đâu?
Và nếu mũi tên của thần tình yêu
Không còn thì điều gì với con tim sẽ đến?

Và nếu như cái chết – là cái chết
Thì điều gì sẽ đến với nhà thơ?
Và nếu như tất cả đều yên giấc
Thì liệu còn ai sẽ nhớ đến ta?
Ôi mặt trời hy vọng hãy rót ra
Trên dòng sông trăng sáng tỏ.
Những con tim vô tội của trẻ thơ
Và những linh hồn lạnh lùng như đá!
Những vì sao run rẩy – ta cảm nhận ra
Trong con tim này – nhưng rất lạ
Tất cả hoa hồng hôm nay nhợt quá
Như nỗi buồn đau màu trắng của ta.

Trang trong tổng số 7 trang (63 bài trả lời)
Trang đầu« Trang trước‹ [1] [2] [3] [4] [5] ... ›Trang sau »Trang cuối




Tìm bài trả lời thơ:

Kết quả tìm được thoả mãn đồng thời tất cả các tiêu chí bạn chọn.
Bạn có thể tìm bằng Google với giao diện đơn giản hơn.

Tiêu đề bài trả lời:

Nội dung:

Thể loại:

Người gửi:

Tiêu đề bài thơ:

Tác giả bài thơ: