26/04/2024 11:14Thi Viện - Kho tàng thi ca Việt Nam và thế giới

Phần 17
Часть 17

Tác giả: Rasul Gamzatov - Расул Гамзатов

Nước: Nga
Đăng bởi nguyenvanthiet vào 06/06/2007 06:35

 

Nguyên tác

161

Печальный мой сосед, ты говоришь о том,
Как мне везет во всем - со мной судьбы, мол, милость...
Ты так не говори: встречался я со злом
Так часто, что тебе такое и не снилось...

Счастливый мой сосед, рассказываешь ты
О горестях моих, о бедах, о печали...
Ты так не говори - ведь больше доброты,
Чем встретил в жизни я, ты повстречал едва ли.

162

Проклятие тебе, кинжал мой, коль из ножен
Я выхвачу тебя до часа слез и бед.
Проклятие тебе, мой стих, знай - ты ничтожен,
Когда ты просто так - пустой душою спет...

И дважды проклят будь, коль в час жестокой брани,
Кинжал мой, отдыхать ты будешь на стене.
И дважды проклят будь, в дни грозных испытаний,
Мой стих, коль станешь ты держаться в стороне...

163

Обременен печалями, сразиться
С тобою, соловей, я не смогу…
С моим напевом твоему не слиться -
Не знавшему тоски ветвей в снегу.

Тебе желанен теплый край в лазури,
Мне дорог гор моих суровый склон,
Где в мрак и стужу пели на пандуре -
Что из засохшей ветви сотворен…

164

Быть домом должен всякий дом,
Дорога быть должна дорогой.
И рогом - рог, и стих - стихом,
И этих истин ты не трогай.

Нет в очаге огня - беда,
Какая б ни была причина.
Конь должен быть конем всегда,
Мужчиной должен быть мужчина.

165

Мне нужен колокол стозвонный,
Чтобы в бездонной вышине
Он пел о радости бессонной,
Когда приходишь ты ко мне.

Мне нужен колокол огромный,
Чтоб ночью он и среди дня
Гудел о грусти неуемной,
Когда уходишь от меня.

166

Утро моей жизни! Не измерить,
Сколько я с друзьями ликовал.
Вечер моей жизни! Не поверить,
Как я в одиночку тосковал...

Небо, звезд не зажигай ты лучше,
Пусть они исчезнут без следа...
И меня рассказами не мучай
О друзьях, ушедших навсегда...

167

Сердце мое - в огне, сердце мое - в огне...
Крыльев нет у меня - с сердцем что делать мне?..
Крылья есть у меня, чувствую за спиной,
Как высоки хребты, вставшие предо мной!..

Горы я одолел, горы перелетел...
Моря гудит простор: есть ли ему предел?..
Тяжки пути любви, нет тех дорог трудней -
Сколько преград пред ней... Сколько преград пред ней…

168

Люди - мы мешки, мешки точь-в-точь,
А Земля - груженая подвода.
Белый конь и черный - День и Ночь -
Тащат эту ношу год за годом.

По путям, где ямы и витки,
По крутой дороге и неровной,
Чтоб в конце дороги те мешки
Высыпать в один сундук огромный.

169

Я влюбился - дайте мне коня!
Нет преград отныне для меня.
Дайте мне кинжал - в руках моих
Сталь его смягчится в тот же миг.

Я влюбился - дайте спеть, молю!
Так спою - что мир ошеломлю!..
Мне б еще лишь день один прожить -
Смерть меня не сможет устрашить...

170

О луна, кто тебя пополам разрубил?  
Половина плывет в небесах меж светил.
А другая - точь-в-точь, ясно видится мне -
Проплывает по глади морской в тишине...

Не пойму я, где подлинник, где перевод...
Но на всех языках тебя ночь напролет
Миллионы читают - глаза и сердца -
И не могут никак дочитать до конца.

Bản dịch của Hồ Thượng Tuy

161

Người hàng xóm bất hạnh nói về tôi
Rằng số tôi may, nhà tôi có phúc...
Đừng nói vậy – tôi gặp nhiều cái ác
Và thường xuyên mà anh chẳng mơ ra.

Người hàng xóm hạnh phúc cũng kể về
Những nỗi buồn của tôi, về đau đớn...
Đừng nói thế – tôi gặp nhiều cái thiện
Trong cuộc đời, còn anh đã chắc chi.

162

Con dao của ta ơi, ta nguyền rủa mi
Ta chỉ rút dao ra trong giờ nước mắt.
Ta nguyền rủa thơ - thơ chẳng đáng gì
Khi với tâm hồn trống không thơ cứ hát.

Hai lần nguyền rủa, trong cái giờ chửi bới
Dao của ta ơi, mi hãy nghỉ trên tường
Hai lần nguyền rủa, trong thử thách dữ dội
Thơ của ta ơi, mi hãy trở thành ngoan.

163

Hoạ mi ơi ta mang những nỗi buồn
Ta tranh giành với hoạ mi không được
Bài hát của ta và của ngươi không hoà nhập
Ngươi đâu biết nỗi buồn của chiếc lá mùa đông.

Ngươi chỉ mong miền nắng ấm trời xanh
Còn ta quí núi đồi cao vòi vọi
Nơi băng giá, bóng tối hát trên đàn
Rằng ta sinh ra từ những cành khô héo.

164

Mọi ngôi nhà đều phải là ngôi nhà
Đường ra đường – dù bé hay dù lớn
Sừng phải ra sừng, thơ phải là thơ
Những chân lý này xin đừng động đến.

Thật tai hoạ trong lò không có lửa
Bất kể nguyên nhân dù có dù không.
Đã là ngựa thì bao giờ cũng ngựa
Còn đàn ông phải ra dáng đàn ông.

165

Anh cần chuông văng vẳng
Để thấu tận trời xanh
Về niềm vui bất tận
Khi em đến với anh.

Anh cần chuông rất lớn
Để ngày cũng như đêm
Gióng lên nỗi buồn vô hạn
Khi em đi khỏi nhà anh.

166

Buổi sáng đời tôi không đo được
Với bạn bè biết mấy hân hoan.
Buổi chiều đời tôi không tin được
Một mình tôi biết mấy đau buồn.

Những ngôi sao giữa trời xin đừng hiện
Xin các người hãy biến hết đi
Và xin đừng hành hạ tôi câu chuyện
Về những bạn bè tôi đã đi mãi không về.

167

Con tim tôi trong lửa, con tim tôi đang cháy
Tôi biết làm sao, đôi cánh có không?
Đôi cánh có rồi, tôi cảm thấy sau lưng
Trước mặt tôi núi mọc lên từng dãy.

Tôi vượt qua đồi, tôi bay qua núi
Biển gào lên: còn giới hạn nào không?
Đường tình yêu khó hơn mọi con đường
Trước tình yêu có bao nhiêu trở ngại...

168

Con người ta giống bao tải như in
Còn xe chở – đó chính là mặt đất
Ngày và đêm – hai ngựa trắng và đen
Kéo xe đi năm này qua năm khác.

Trên đường đi có lắm rãnh, ổ gà
Dốc dựng đứng, đường gập ghềnh, không thẳng
Cuối con đường bao tải bị người ta
Đem tống vào một chiếc hòm rất lớn.

169

Tôi đang yêu – hãy cho tôi con ngựa
Chẳng có gì cản trở được lòng tôi
Và hãy đưa cho tôi con dao nữa
Thép của dao mềm dẻo trong tay tôi.

Tôi đang yêu – hãy cho tôi được hát
Tôi sẽ làm cho thiên hạ sửng người
Cho tôi thêm một ngày sống hết
Cái chết không hề doạ nạt được tôi.

170

Ô trăng, ai chia trăng ra làm hai mảnh
Một mảnh đang bơi ở giữa trời xanh
Còn một mảnh tôi nhìn thấy rõ ràng
Y hệt mảnh kia bơi trên biển vắng.

Tôi không biết đau bản gốc, bản dịch...
Nhưng hàng triệu người vẫn đọc suốt đêm
Bằng mọi ngôn ngữ - những con mắt, trái tim
Nhưng mà họ không thể nào đọc hết.

In từ trang: https://www.thivien.net/ » Rasul Gamzatov » Phần 17