27/04/2024 00:01Thi Viện - Kho tàng thi ca Việt Nam và thế giới

Tình yêu
On love

Tác giả: Kahlil Gibran - جبران بن ميخائيل بن

Nước: Li Băng
Đăng bởi Minh Sơn Lê vào 24/09/2020 13:59

 

Nguyên tác

Then said Almitra, Speak to us of Love.
And he raised his head and looked upon the people
and there fell a stillness upon them
And with a great voice he said:
When love beckons to you, follow him
Though his ways are hard and steep
And when his wings enfold
you yield to him

Though the sword hidden among his pinions may wound you
And when he speaks to you believe in him
Though his voice may shatter your dreams
as the north wind lays waste the garden

For even as love crowns you so shall he crucify you.
Even as he is for your growth so is he for your pruning
Even as he ascends to your height and caresses
your tenderest branches that quiver in the sun
So shall he descend to your roots
and shake them in their clinging to the earth

* * *

Like sheaves of corn he gathers you unto himself
He threshes you to make you naked
He sifts you to free you from your husks
He grinds you to whiteness
He kneads you until you are pliant
And then he assigns you to his sacred fire
that you may become sacred bread for
God’s sacred feast.

All these things shall love do unto you
that you may know the secrets of your heart
And in that knowledge become a fragment of Life’s heart.

Then it is better for you that you cover
your nakedness and pass out of love’s threshing-floor
Into the seasonless world where you shall laugh
but not all of your laughter
and weep, but not all of your tears.

* * *

Love gives naught but itself and takes naught but from itself
Love possesses not nor would it be possessed
For love is sufficient unto love.

When you love you should not say
“God is in my heart,” but rather
“I am in the heart of God”

And think not you can direct the course of love, for love
if it finds you worthy, directs your course.

Love has no other desire but to fulfill itself
But if you love and must needs have desires
let these be your desires
To melt and be like a running brook
that sings its melody to the night
To know the pain of too much tenderness

To be wounded by your own understanding of love
And to bleed willingly and joyfully
To wake at dawn with a winged heart
and give thanks for another day of loving

To rest at the noon hour and meditate love’s ecstasy
To return home at eventide with gratitude
And then to sleep with a prayer
for the beloved in your heart and a song of praise upon your lips.

Bản dịch của Minh Sơn Lê

Chúng ta biết về Tình Yêu
Là nơi cao vút trên chiều nhân gian
Một trời lặng lẽ thênh thang
Và còn có cả âm vang tuyệt vời
Khi tình yêu đến gọi mời
Dù cho trắc trở qua đồi dốc cao
Khi tình chắp cánh bay cao
Hãy nương bạn nhé, để lao theo cùng

Dù cho ta có đau thương
Hãy đi cho trọn con đường tình yêu
Dù cho tan mộng vì yêu
Xem như gió bấc lạc xiêu qua vườn

Tình cho ta được phong vương
Rồi cho ta biết khiêm nhường với ta
Nâng niu chắt hết thật thà
Từng nhành hoa liễu kiêu sa dưới trời
Tìm về nguyên thuỷ cuộc đời
Để ôm siết chặt vào thời xa xưa

                     * * *

Như gom từng nhánh lúa mùa
Dập cho rơi hết chẳng chừa lại chi
Chắt chiu từng phiến xuân thì
Nghiền cho tan hết nhu mì còn vương
Xoa cho mềm mại phấn hương
Đưa vào sâu thẳm một luồng lửa thiêng
Để thành bánh thánh diệu huyền
Xin đem hiến tế dâng lên Chúa Trời.

Tình yêu đó đến gọi mời
Để cho ta thấu mọi lời trái tim
Và là lẽ sống con tim.

Tình mang lại những êm đềm trong ta
Thì xem như đó là nhà
Để ta cởi hết thật thà yêu đương
Tiếng cười luôn sẽ còn vương
Nhưng không phải tiếng cười thường cho ta
Khóc, không hẳn lệ mình ta.

                  * * *

Tình yêu không để nhạt nhoà vì yêu
Yêu nhiều chẳng biết bao nhiêu
Thì thôi biết đủ mà yêu thật lòng.

Khi yêu đừng nói ra lòng
“Chúa luôn ngự ở ngay trong tim rồi”
“Ta đang trong lòng Chúa thôi”

Tình yêu thiên định trong đời
Nếu ta xứng đáng thì Trời ban cho.

Yêu là cho chẳng nghi ngờ
Nếu yêu thì phải tôn thờ tình yêu
Hãy cho nhau hết nuông chiều
Như dòng suối chảy dặt dìu ru êm
Hát lên giai điệu vào đêm
Biết đau với nỗi triền miên dịu dàng

Bị thương vì những nồng nàn
Để cho chảy máu tình càng vui hơn
Gửi đời hai tiếng cám ơn
Sớm mai thức dậy yêu thương thêm ngày
Ban trưa còn ngất ngây dài
Chiều về với nỗi lòng đầy ơn trên
Cầu kinh trước giấc ngủ đêm
Tên người yêu dấu gọi trên môi này.

In từ trang: https://www.thivien.net/ » Kahlil Gibran » Tình yêu