25/04/2024 23:15Thi Viện - Kho tàng thi ca Việt Nam và thế giới

Phong cảnh
Paysage

Tác giả: Charles Baudelaire

Nước: Pháp
Đăng bởi hongha83 vào 25/11/2008 04:25

 

Nguyên tác

Je veux, pour composer chastement mes églogues,
Coucher auprès du ciel, comme les astrologues,
Et, voisin des clochers écouter en rêvant
Leurs hymnes solennels emportés par le vent.
Les deux mains au menton, du haut de ma mansarde,
Je verrai l'atelier qui chante et qui bavarde;
Les tuyaux, les clochers, ces mâts de la cité,
Et les grands ciels qui font rêver d'éternité.

Il est doux, à travers les brumes, de voir naître
L'étoile dans l'azur, la lampe à la fenêtre
Les fleuves de charbon monter au firmament
Et la lune verser son pâle enchantement.
Je verrai les printemps, les étés, les automnes;
Et quand viendra l'hiver aux neiges monotones,
Je fermerai partout portières et volets
Pour bâtir dans la nuit mes féeriques palais.
Alors je rêverai des horizons bleuâtres,
Des jardins, des jets d'eau pleurant dans les albâtres,
Des baisers, des oiseaux chantant soir et matin,
Et tout ce que l'Idylle a de plus enfantin.
L'Emeute, tempêtant vainement à ma vitre,
Ne fera pas lever mon front de mon pupitre;
Car je serai plongé dans cette volupté
D'évoquer le Printemps avec ma volonté,
De tirer un soleil de mon coeur, et de faire
De mes pensers brûlants une tiède atmosphère.

Bản dịch của Đỗ Tiến Hiền

Giống như các vị Chiêm tinh
Tôi tìm một chốn yên lành nghỉ ngơi
Nơi đây gần đất gần trời
Tâm hồn trong sáng ngẫm lời thơ quê

Gác chuông tôi ở gần kề
Tôi nằm mơ mộng mà nghe chốn nào
Gió như đang thổi ào ào
Hồi chuông thánh tụng ném vào không gian
Trước song tay để tựa cằm
Tôi xem xưởng máy hát vang, chuyện trò

Gác chuông, ống khói, cột cờ
Ngửa nhìn Trời rộng, tôi mơ...VĨNH HẰNG
Xiết bao ân ái dịu dàng
Mỗi khi tôi thấy qua làn sương đêm
Dần dần lấp lánh hiện lên
Sao trên trời biếc ngọn đèn trước song
Khói lên trời cuộn như sông

Vầng trăng rót ánh mông lung nhạt mờ
Nhìn Xuân, nhìn Hạ, nhìn Thu
Và khi Đông đến tuyết từ từ rơi
Phòng tôi cửa đóng then cài
Tôi nằm xây những lâu đài thần tiên
Chân trời xanh mát đường viền
Vườn cây, tia nước khóc trên thạch tòa
Chiếc hôn nồng, tiếng chim xa
Vẻ chi nũng nịu bài ca huê tình
Âm thanh bạo loạn bất bình
Bên ngoài cửa kính vô tình, tự nhiên
Chẳng làm tôi ngẩng đầu lên
Bởi tôi đang đắm trong niềm mê say
Muốn mời Xuân lại về đây
Hoà chung ý chí mà xây mộng đời
Tim tôi chói ánh mặt trời
Biết bao ý nghĩ sáng ngời cháy lên
Để cho không khí dịu hiền
Và bầu khí quyển trở nên mát lành

In từ trang: https://www.thivien.net/ » Charles Baudelaire » Phong cảnh