21/04/2024 01:04Thi Viện - Kho tàng thi ca Việt Nam và thế giới

Tuyên ngôn
Déclaration

Tác giả: Félix Arvers

Nước: Pháp
Đăng bởi Minh Sơn Lê vào 09/01/2022 19:52

 

Nguyên tác

Jeune femme aux yeux noirs, étourdie, inconstante,
Entre mille pensers indécise et flottante,
Qui veut et ne veut pas, et bientôt ne sait plus
Où prendre ni fixer, tes voeux irrésolus,

Qui n’aime point le mal et pourtant ne peut faire
Un seul pas vers le bien que ton âme préfère,
Insouciante, et va livrant chaque matin,
Tes projets au hasard et ta vie au destin,

Sais-tu pourquoi je t’aime, et quelle main cachée
Retiens mon âme au char où tu l’as attachée,
Pourquoi je me plains tant dans tes bras, et ressens
Quelque chose de plus que l’ivresse des sens?

C’est qu’il est, vois-tu bien, certaines destinées
Par des liens secrets l’une à l’autre enchaînées:
C’est qu’il peut arriver, parfois, que deux esprits
Se soient du premier coup reconnus et compris;

Une triste clarté, de long regrets suivie,
De ses illusions a dépouillé ma vie;
Elle a flétri ma joie, et n’a plus rien laissé
Dans le fond de mon coeur profondément blessé;

Et toi, ton âme aussi, triste et désenchantée
De ces vestiges vains qui l’avaient trop flattée,
A reconnu leur vide et va bientôt finir
Ces rêves dissipés pour ne plus revenir.

C’est ce que j’aime en toi, c’est cette connaissance
Des misères de l’homme et de son impuissance;
C’est ce bizarre aspect d’une femme à vingt ans
Dont la raison précoce a devancé le temps,

Que rien ne touche plus, et qui, jeune et jolie,
Ne croit pas à l’amour et sait comme on oublie,
C’est ce qui me ravit, m’enchante, et sur tes pas
Me retient malgré moi, car enfin n’est-ce pas

Quelque chose de neuf que de nous voir ensemble
Vieillards prématurés qu’un même esprit rassemble,
Avec ces cheveux noirs, avec ce jeune front
Qui des ans destructeurs n’a pas subi l’affront,

Discourir gravement des choses de la vie,
Railler, d’un rire amer, ces plaisirs qu’on envie,
Oublier le présent, ne pas nous souvenir
Que nous sommes tout seuls et parler d’avenir?

C’est ce qui m’a frappé, moi, c’est ce caractère
Sérieux à la fois et léger, ce mystère
D’une humeur si mobile et d’un coeur si changeant,
De désirs en désirs sans cesse voltigeant.

Je t’aime, si fantasque et si capricieuse;
Bonne femme d’ailleurs, point avaricieuse,
Au contraire prodigue, et jetant sans regrets
Son or, quand elle en a, sauf à compter après.

Bản dịch của Minh Sơn Lê

Thiếu nữ mắt đen, tính hay thay đổi,
Giữa ngàn suy nghĩ vớ vẩn mông lung,
Ai muốn hay không, sớm chẳng biết chừng
Cần níu lại, những ước mong dang dở,

Ai không yêu cái ác đem từ bỏ
Một bước thôi là tốt đẹp hồn mình,
Vô tư ra ngoài khi mỗi bình mình,
Để cuộc sống an bài theo số phận,

Vì sao yêu em, và bàn tay ẩn
Giữ linh hồn anh vào chuyến đời em,
Sao quá ưu phiền trong cánh tay em
Có gì đó hơn say mê từ cảm giác?

Như, em thấy, số phần luôn định đặt
Bằng những bí huyền liên kết lại nhau:
Đôi khi xảy ra giữa tâm hồn nhau
Nhận ra và hiểu ngay lần đầu ấy;

Buồn xâm chiếm, niềm thương thì dài mãi,
Đời cuốn trôi theo ảo mộng tình si;
Niềm vui héo, em chẳng để lại gì
Trong đáy tim anh tận cùng đau đớn;

Với, hồn em cũng, buồn và vỡ mộng
Em đã làm nên phế tích quá nhiều,
Thôi hết rồi chỉ còn nghĩa tịch liêu
Giấc mơ tan chẳng bao giờ trở lại.

Anh yêu em, qua tầm nhận thức ấy
Của người khổ đau bất lực buông xuôi;
Nhận diện mặt người phụ nữ đôi mươi
Nguyên do chính để vượt xa thời đại,

Trẻ và đẹp, không có gì phạm phải,
Đừng tin vào tình yêu ta dễ quên,
Anh mê thích, dõi theo bước chân em
Anh mặc kệ, dẫu cuối cùng vô nghĩa

Có gì mới để ta còn ý nghĩa
Người chớm già thường gắn kết hồn chung,
Với mái tóc đen, vầng trán trẻ trung
Ai không khổ sở những năm tàn phá,

Nói thật về những điều trong cuộc sống,
Ngạo nghễ cười những ghanh tỵ đua chen,
Quên thực tại, ta chẳng nhớ chi thêm
Ta cô đơn để nói về mai hậu?

Thật ấn tượng, với anh, về tính cách
Trang nghiêm cùng thanh thản, bí ẩn này
Nghe xao động và trái tim đổi thay,
Từ khao khát đến khát khao cuồn cuộn.

Anh yêu em, dẫu em thường ngang bướng;
Người đàn bà đẹp, không hám lợi chi,
Bỏ lối xa hoa, chẳng hối tiếc gì
Vàng của em đó, rồi sau sẽ tính.
In trong thi tập Mes heures perdues (1833).

In từ trang: https://www.thivien.net/ » Félix Arvers » Tuyên ngôn