23/04/2024 20:20Thi Viện - Kho tàng thi ca Việt Nam và thế giới

Bài số 42
42

Tác giả: Tagore Rabindranath - রবীন্দ্রনাথ ঠাকুর

Nước: Ấn Độ
Đăng bởi Vanachi vào 05/03/2007 18:56

 

Nguyên tác

O mad, superbly drunk;
If you kick open your doors and play the fool in public;
If you empty your bag in a night, and snap your fingers at prudence;
If you walk in curious paths and play with useless things;
Reck not rhyme or reason;
If unfurling your sails before the storm you snap the rudder in two,
Then I will follow you, comrade, and be drunken and go to the dogs.
I have wasted my days and nights in the company of steady wise neighbours.
Much knowing has turned my hair grey, and much watching has made my sight dim.
For years I have gathered and heaped up scraps and fragments of things:
Crush them and dance upon them, and scatter them all to the winds.
For I know 'tis the height of wisdom to be drunken and go to the dogs.
Let all crooked scruples vanish, let me hopelessly lose my way.
Let a gust of wild giddiness come and sweep me away from my anchors.
The world is peopled with worthies, and workers, useful and clever.
There are men who are easily first, and men who come decently after.
Let them be happy and prosper, and let me be foolishly futile.
For I know 'tis the end of all works to be drunken and go to the dogs.
I swear to surrender this moment all claims to the ranks of the decent.
I let go my pride of learning and judgment of right and of wrong.
I'll shatter memory's vessel, scattering the last drop of tears.
With the foam of the berry-red wine I will bathe and brighten my laughter.
The badge of the civil and staid I'll tear into shreds for the nonce.
I'll take the holy vow to be worthless, to be drunken and go to the dogs.

Bản dịch của Đỗ Khánh Hoan

Này gã điên, say mềm say miết. Nếu đạp tung cửa rồi ra đường làm hề đùa giỡn; nếu giốc cạn hầu bao qua đêm thâu và chẳng thèm bận trí lo xa; nếu bước chân vào lối ngõ lạ kỳ rồi vui chơi với những gì vô dụng, thì cũng chẳng cần để ý thì ca cùng lý trí làm chi. Nếu trương buồm ra khởi trước khi phong ba ào tới, chắc anh sẽ làm gẫy mái chèo. Lúc đó tôi sẽ theo anh, anh bạn ơi, tôi sẽ say tuý luý, sẽ trác táng bất cần đời.

Tôi đã tiêu hoang ngày tháng với những người láng giềng thận trọng, khôn ngoan.

Tôi biết quá nhiều nên tóc đã ngả màu tro. Tôi thấy quá nhiều nên mắt chẳng còn tinh sáng. Đã bao năm tôi gom góp, nhặt thu sự vật từng mẩu nhỏ, từng mảnh vụn để rồi lại bóp nát, giẫm chân lên và tung hê cho gió bốn phương, vì lẽ tôi hiểu tuyệt đỉnh của khôn ngoan là say tuý lúy, là trác táng bất cần đời.

Cứ để mọi ưu tư, thắc mắc biến tan; cứ để mặc tôi hoàn toàn lạc lối. Cứ để men say choáng váng ùa tới cuốn tôi đi khỏi những neo buộc giàng.

Đời này chẳng thiếu người xứng đáng, người cần cù, người hữu dụng, người khôn ngoan. Có người dễ dãi lúc đầu, có người tao nhã về sau. Hãy cho họ hạnh phúc, giàu sang và xin để riêng tôi khùng dại, vật vờ. Vì lẽ tôi hiểu cứu cánh của mọi việc làm là say tuý luý, là trác táng bất cần đời.

Phút này tôi thề trả lại cuộc đời mọi mong cầu được đứng vào hàng những người đoan chính. Tôi buông trôi niềm kiêu hãnh về kiến thức cùng nhận biết chính tà. Tôi sẽ đập tan con thuyền ký ức và rắc rơi giọt lệ cuối cùng. Với bọt rượu đỏ hồng tôi sẽ tắm nhuộm tiếng cười vang âm lanh lảnh. Ngay lúc này tôi sẽ xét nát hình thức kiên định cùng huy hiệu khiêm cung. Trịnh trọng tôi thề sẽ thành vô dụng, sẽ say tuý luý, sẽ trác táng bất cần đời.

In từ trang: https://www.thivien.net/ » Tagore Rabindranath » Bài số 42