Bài thơ này được Clare Harner đăng lần đầu tháng 12-1934 trên tạp chí thơ
The Gypsy với tiêu đề
Immortality và ký tên “CLARE HARNER, Topeka, Kan.” (Clare Harner ở Topeka, Kansas), nhưng trong thời gian dài sau đó, nó chưa được biết tới rộng rãi, mà chỉ âm ỉ được truyền miệng với một số dị bản, chủ yếu được sử dụng trong các lễ tưởng niệm. Chỉ sau khi Harner qua đời, bài thơ mới được biết đến nhiều khi đài truyền hình NBC phát chương trình
Better late than never, trong đó diễn viên hài kịch Harold Gould đã đọc một phiên bản của bài thơ này được khắc trên mộ một người bạn quá cố, nhưng không nêu tác giả. Nhiều người sau đó đã hỏi về tác giả bài thơ, tuy nhiên người viết lời cho chương trình trên là John Carpenter chỉ biết là được nghe lại từ diễn viên John Wayne đọc vào tháng 12-1977 trong lễ tang của đạo diễn Howard Hawks. Trong thời gian sau đó, mặc dù được lưu truyền rộng rãi nhưng bài thơ này được coi là khuyết danh.
Năm 1983, nhà báo Richard K. Shull đã cho tác giả của bài thơ này là Mary Elizabeth Frye (1905-2004), một bà nội trợ và bán hoa ở Baltimore với ít kinh nghiệm về văn chương. Theo bài phỏng vấn của Shull, Frye kể bà viết bài thơ này năm 1932 trên giấy gói hoa và tặng một vị khách có mẹ ốm và qua đời ở Đức. Frye sau đó trở thành một người tích cực trong việc quảng bá bài thơ này, tuy nhiên chưa có ai công bố bằng chứng về việc Frye là tác giả đúng.
Trong khi đó, theo một số tài liệu hiện còn tìm lại được, xác thực nhất là trang tạp chí
The Gypsy đã được Harner đăng bài thơ này năm 1934. Theo dữ liệu phả hệ, anh trai thứ hai của bà là một giáo viên ở địa phương, qua đời tháng 11-1932 khi 31 tuổi. Do đó bài thơ này có thể được sáng tác một thời gian trước thời điểm đăng báo. Ngoài ra, một bài viết của Samuel L. Trusty tháng 9-1938 và đăng trên báo
Kansas city bar bulletin (số 15, tháng 12-1938) đã trích dẫn đầy đủ “bài thơ
Immortality nhỏ và đẹp đẽ của Clare Harner”. Hay một mẩu tin trên báo
The Sedalia Democrat ngày 8-9-1950 có đoạn “Bà Wilford Acker đã thực hiện một lễ tưởng niệm ngắn bà Vogelbaugh. Khi kết thúc, bà đọc bài thơ
Immortality của Clare Harner.”
Tuy vậy, hiện nay nhiều tài liệu vẫn cho tác giả bài thơ là Frye, và các dị bản vẫn được phổ biến, sử dụng câu đầu
Do not stand at my grave and weep làm tiêu đề. Ví dụ một phiên bản khác hiện đang được phổ biến:
Do not stand at my grave and weep,
I am not there, I do not sleep.
I am a thousand winds that blow;
I am the diamond glints on the snow.
I am the sunlight on ripened grain;
I am the gentle autumn’s rain.
When you awaken in the morning’s hush,
I am the swift uplifting rush
Of quiet birds in circled flight.
I am the soft star that shines at night.
Do not stand at my grave and cry.
I am not there; I did not die.