11/05/2024 09:21Thi Viện - Kho tàng thi ca Việt Nam và thế giới

Trái tim kim cương
Diamant du coeur

Tác giả: Théophile Gautier

Nước: Pháp
Đăng bởi Minh Sơn Lê vào 08/03/2022 20:33

 

Nguyên tác

Tout amoureux, de sa maîtresse,
Sur son cœur ou dans son tiroir,
Possède un gage qu’il caresse
Aux jours de regret ou d’espoir.

L’un d’une chevelure noire,
Par un sourire encouragé,
A pris une boucle que moire
Un reflet bleu d’aile de geai.

L’autre a, sur un cou blanc qui ploie,
Coupé par derrière un flocon
Retors et fin comme la soie
Que l’on dévide du cocon.

Un troisième, au fond d’une boîte,
Reliquaire du souvenir,
Cache un gant blanc de forme étroite,
Où nulle main ne peut tenir.

Cet autre pour s’en faire un charme,
Dans un sachet, d’un chiffre orné,
Coud des violettes de Parme,
Frais cadeau qu’on reprend fané.

Celui-ci baise la pantoufle
Que Cendrillon perdit un soir;
Et celui-là conserve un souffle
Dans la barbe d’un masque noir.

Moi, je n’ai ni boucle lustrée.
Ni gant, ni bouquet, ni soulier,
Mais je garde, empreinte adorée,
Une larme sur un papier:

Pure rosée, unique goutte,
D’un ciel d’azur tombée un jour,
Joyau sans prix, perle dissoute
Dans la coupe de mon amour!

Et, pour moi, cette obscure tache
Reluit comme un écrin d’Ophyr,
Et du vélin bleu se détache,
Diamant éclos d’un saphir.

Cette larme, qui fait ma joie,
Roula, trésor inespéré,
Sur un de mes vers qu’elle noie,
D’un œil qui n’a jamais pleuré!

Bản dịch của Minh Sơn Lê

Yêu thương, trao hết tình nhân,
Trong tâm hồn hoặc ở ngăn kéo chàng,
Mặc cho ve vuốt mơn man
Trong ngày tiếc nuối hay tàn ước mong.

Có người mái tóc đen ròng,
Nụ cười ẩn chứa tấm lòng nâng niu,
Đong đưa lọn tóc mỹ miều
Xanh xanh ánh chiếu gợi liêu trai hồn.

Kia kìa, cổ trắng cong cong,
Cắt ra từ phía sau bông tuyết mềm
Mịn màng như tấm lụa êm
Là khi ta thoát ra bên kén rồi.

Phần thứ ba, đáy hộp này,
Là thời tưởng nhớ những ngày bên nhau,
Cho găng tay trắng giấu vào,
Để bàn tay chẳng thể nào níu theo.

Tạo nên quyến rũ dặt dìu,
Bên trong chiếc túi, may nhiều công phu,
Một màu hoa tím đặc thù,
Quà tươi ta nhận ngỡ như phai tàn.

Này đây dép ấy nàng mang
Lọ Lem mất tích vào màn đêm buông;
Và đây hơi thở dập dồn
Dưới râu của mặt nạ toàn màu đen.

Không còn tóc bóng bẩy lên.
Không găng, không bó hoa, nên không giày,
Nhưng anh lưu dấu ấn này,
Trên tờ giấy giọt lệ cay thấm vào:

Giọt sương, tinh khiết làm sao,
Từ trời xanh ngắt rơi vào một hôm,
Ngọc vô giá, ngọc tan luôn
Chìm trong đáy cốc tình buồn của anh!

Vết đen này, đối với anh,
Làm cho toả sáng ngỡ thành Ophyr,
Và lan ra khối xanh lam,
Kim cương rực rỡ từ viên đá này.

Lệ này, hạnh phúc là đây,
Cuộn lên, kho báu chẳng ai mà ngờ,
Trong thơ anh em vật vờ,
Với con mắt chẳng bao giờ khóc đâu!
In trong thi tập Émaux et Camées (1852).

In từ trang: https://www.thivien.net/ » Théophile Gautier » Trái tim kim cương