21/04/2024 03:37Thi Viện - Kho tàng thi ca Việt Nam và thế giới

Bài số 68
68

Tác giả: Tagore Rabindranath - রবীন্দ্রনাথ ঠাকুর

Nước: Ấn Độ
Đăng bởi Vanachi vào 06/03/2007 19:02

 

Nguyên tác

None lives for ever, brother, and nothing lasts for long. Keep that in mind and rejoice.
Our life is not the one old burden, our path is not the one long journey.
One sole poet has not to sing one aged song.
The flower fades and dies; but he who wears the flower has not to mourn for it for ever.
Brother, keep that in mind and rejoice.
There must come a full pause to weave perfection into music.
Life droops toward its sunset to be drowned in the golden shadows.
Love must be called from its play to drink sorrow and be borne to the heaven of tears.
Brother, keep that in mind and rejoice.
We hasten to gather our flowers lest they are plundered by the passing winds.
It quickens our blood and brightens our eyes to snatch kisses that would vanish if we
delayed.
Our life is eager, our desires are keen, for time tolls the bell of parting.
Brother, keep that in mind and rejoice.
There is not time for us to clasp a thing and crush it and fling it away to the dust.
The hours trip rapidly away, hiding their dreams in their skirts.
Our life is short; it yields but a few days for love.
Were it for work and drudgery it would be endlessly long.
Brother, keep that in mind and rejoice.
Beauty is sweet to us, because she dances to the same fleeting tune with our lives.
Knowledge is precious to us, because we shall never have time to complete it.
All is done and finished in the eternal Heaven.
But earth's flowers of illusion are kept eternally fresh by death.
Brother, keep that in mind and rejoice

Bản dịch của Đỗ Khánh Hoan

Chẳng ai sống đời đời kiếp kiếp, chẳng cái gì vĩnh viễn không phai. Này, người anh em, nhớ kỹ điều đó và vui lên mà sống.

Đời ta đang sống đâu phải gánh nặng duy nhất từ xưa để lại; đường ta đang đi đâu phải cuộc hành trình đơn độc dài vô tận, vô cùng.

Một thi nhân riêng mình chẳng phải viết bài ca trường cửu. Hoa nở rồi tàn; nhưng ai đó đã cài hoa lên áo cũng chẳng cần khóc thương hoa mãi mãi bao giờ. Này, người anh em, nhớ kỹ điều đó và vui lên mà sống.

Một ngưng nghỉ vẹn trọn tất nhiên phải tới để dệt tuyệt hảo thành âm giai. Cuộc đời rủ xuống lúc hoàng hôn rủ xuống để chìm sâu vào bóng chiều vàng ửng. Phải gọi tình yêu đang đi lang thang trở lại để uống cạn sầu bi và phải đưa tình yêu lên trời ngập đầy nước mắt. Này, người anh em, nhớ kỹ điều đó và vui lên mà sống.

Ta vội vã hái hoa vì sợ gió lướt qua tàn phá. Máu ta rạo rực, mắt ta sáng ngời khi đón nhận những nụ hôn âu yếm, những nụ hôn sẽ tàn phai nếu ta chậm trễ.

Đời ta hăm hở, ước vọng thiết tha, vì thời gian sẽ điểm giờ vĩnh biệt. Này, người anh em, nhớ kỹ điều đó và vui lên mà sống.

Ta chẳng đủ thời gian để nắm chặt trong tay một vật, bóp nát rồi vứt vào cát bụi. Giờ khắc đi mau vun vút, giấu bên trong áo mặc biết bao mộng lành. Đời ta ngắn ngủi, chỉ có vài ngày dành cho yêu thương! Nếu sinh ra để lao khổ, để nhọc nhằn đời sẽ dài vô tận. Này, người anh em, nhớ kỹ điều đó và vui lên mà sống.

Đối với ta đẹp rất dịu hiền, vì lẽ đẹp đang cùng ta khiêu vũ theo nhịp điệu trôi chảy vội vàng.

Đối với ta tri thức là quý báu, vì lẽ không bao giờ ta có đủ thời gian nắm thâu tất cả. Mọi việc đã được hoàn tất và an bài ở trên Trời vĩnh cửu. Nhưng chết chóc đã giữ cho hoa ảo mộng của trần gian vĩnh viễn mát tươi. Này, người anh em, nhớ kỹ điều đó và vui lên mà sống.

In từ trang: https://www.thivien.net/ » Tagore Rabindranath » Bài số 68