10/05/2024 17:31Thi Viện - Kho tàng thi ca Việt Nam và thế giới
Thể thơ: Ngũ ngôn bát cú; Nước: Trung Quốc; Thời kỳ: Trung Đường
Đăng bởi Lâm Xuân Hương vào 25/11/2016 22:01
Nguyên tác
杪秋霜露重,
晨起行幽谷。
黃葉覆溪橋,
荒村唯古木。
寒花疏寂曆,
幽泉微斷續。
機心久已忘,
何事驚麋鹿?
Phiên âm
Diểu thu sương lộ trọng,
Thần khởi hành u cốc.
Hoàng diệp phú khê kiều,
Hoang thôn duy cổ mộc.
Hàn hoa sơ tịch lịch,
U tuyền vi đoạn tục.
Cơ tâm cửu dĩ vong,
Hà sự kinh mi lộc?Dịch nghĩa
Cuối thu sương móc nhiều,
Buổi sáng khởi hành đi hang vắng lặng.
Lá vàng rụng trên cầu bắc qua suối,
Thôn bỏ hoang chỉ còn một cây già.
Hoa trong tiết lạnh thưa thớt,
Suối vắng lặng nhỏ, lúc chảy lúc không.
Cơ tâm đã quên từ lâu,
Cớ sao hươu nai vẫn kinh sợ ta?Bản dịch của Nguyễn Minh
Thu sắp hết rơi nhiều sương móc
Buổi sáng đi Nam Cốc âm u
Lá vàng rơi phủ cây cầu
Thôn hoang chỉ có dãi dầu một cây
Hoa trong gió heo may thưa thớt
Suối im lìm lúc nước lúc không
Cơ tâm đã lặng trong lòng
Mà sao hươu vẫn hoảng kinh ta hoài?
Nam Cốc là tên hang trong Vĩnh Châu, nay trong huyện Linh Lăng tỉnh Hồ Nam. Tác giả viết bài nay trong khoảng năm 805 tới năm 815 khi bị giáng làm tư mã tại Vĩnh Châu. Hai câu cuối mượn ý từ câu: “Hữu cơ giới giả tất hữu cơ sự, hữu cơ sự giả tất hữu cơ tâm” trích trong sách Trang Tử, chương Thiên địa.