29/03/2024 07:15Thi Viện - Kho tàng thi ca Việt Nam và thế giới

Lãng Châu phụng tống nhị thập tứ cữu sứ tự kinh phó nhiệm Thanh Thành
閬州奉送二十四舅使自京赴任青城

Tác giả: Đỗ Phủ - 杜甫

Thể thơ: Ngũ ngôn bát cú; Nước: Trung Quốc; Thời kỳ: Thịnh Đường
Đăng bởi tôn tiền tử vào 18/06/2015 02:00

 

Nguyên tác

聞道王喬舄,
名因太史傳。
如何碧雞使,
把詔紫微天。
秦嶺愁回馬,
涪江醉泛船。
青城漫汙雜,
吾舅意淒然。

Phiên âm

Văn đạo Vương Kiều[1] tích,
Danh nhân Thái sử truyền.
Như hà Bích Kê sứ,
Bả chiếu Tử Vi[2] thiên.
Tần Lĩnh sầu hồi mã,
Phù Giang tuý phiếm thuyền.
Thanh Thành[3] mạn ô tạp,
Ngô cữu ý thê nhiên.

Dịch nghĩa

Nghe nói giày của Vương Kiều,
Tên quan thái sử nhờ đó còn truyền lại.
Làm sao viên sứ tới núi Bích Kê,
Lại mang tờ chiếu tới từ trời Tử Vi?
Ngựa buồn ngoái cổ trông dãy Tần Lĩnh,
Say khướt trên thuyền dạo nơi sông Phù Giang.
Thanh Thành là nơi láo nháo lắm,
Ông cậu tôi lòng buồn thiu.

Bản dịch của Phạm Doanh

Nghe nói dép Vương Kiều,
Tên thái sử còn truyền.
Sao sứ Bích Kê lại,
Chiếu trời Tử Vi đem?
Tần Lĩnh buồn quay ngựa,
Phù Giang say dạo thuyền.
Thanh Thành tạp nhạp lắm,
Ý cậu những buồn phiền.
(Năm 763)

[1] Còn có tên là Vương Tử Tấn 王子晉 hay Vương Tử Kiều 王子喬, là một nhân vật thần tiên trong Hậu Hán thư của Lưu Hướng 劉向 đời Hán. Vương Kiều là quan có tài như thần, ngày sóc và vọng mỗi tháng tới triều mà không đi bằng ngựa hay xe. Vua sai quan thái sử rình coi. Ông ta về báo cáo rằng chỉ thấy có hai con le từ phía đông nam bay tới. Do đó chờ khi con le tới giăng lưới bắt, nhưng lại chỉ thu được chiếc giày.
[2] Tên một điện thời Đường.
[3] Tại huyện Quán, Tứ Xuyên, có núi Thanh Thành là đỉnh cao nhất của dãy Mân sơn.

In từ trang: https://www.thivien.net/ » Đỗ Phủ » Lãng Châu phụng tống nhị thập tứ cữu sứ tự kinh phó nhiệm Thanh Thành