20/04/2024 22:14Thi Viện - Kho tàng thi ca Việt Nam và thế giới

Lữ khách
Les passantes

Tác giả: Antoine Pol

Nước: Pháp
Đăng bởi Minh Sơn Lê vào 07/03/2022 20:09

 

Nguyên tác

Je veux dédier ce poème
A toutes les femmes qu’on aime
Pendant quelques instants secrets
A celles qu’on connaît à peine
Qu’un destin différent entraîne
Et qu’on ne retrouve jamais

A celle qu’on voit apparaître
Une seconde à sa fenêtre
Et qui, preste, s’évanouit
Mais dont la svelte silhouette
Est si gracieuse et fluette
Qu’on en demeure épanoui

A la compagne de voyage
Dont les yeux, charmant paysage
Font paraître court le chemin
Qu’on est seul, peut-être, à comprendre
Et qu’on laisse pourtant descendre
Sans avoir effleuré la main

A celles qui sont déjà prises
Et qui, vivant des heures grises
Près d’un être trop différent
Vous ont, inutile folie
Laissé voir la mélancolie
D’un avenir désespérant

Chères images aperçues
Espérances d’un jour déçues
Vous serez dans l’oubli demain
Pour peu que le bonheur survienne
Il est rare qu’on se so survienne uvienne
Des épisodes du chemin

Mais si l’on a manqué sa vie
On songe avec un peu d’envie
A tous ces bonheurs entrevus
Aux baisers qu’on n’osa pas prendre
Aux coeurs qui doivent vous attendre
Aux yeux qu’on n’a jamais revus

Alors, aux soirs de lassitude
Tout en peuplant sa solitude
Des fantômes du souvenir
On pleure les lèvres absentes
De toutes ces belles passantes
Que l’on n’a pas su retenir

Bản dịch của Minh Sơn Lê

Tôi xin dâng trọn bài thơ
Dành cho những dáng liễu tơ vai mềm
Chỉ vài giây phút thật riêng
Không ai biết được điều riêng thơ này
Dẫu cho phận số lạc loài
Cũng không tìm thấy mảy may điều này

Sẽ không hiển hiện ra đây
Bên khung cửa sổ một giây phút nào
Mà mất đi nhanh làm sao
Nhưng hình bóng dáng liễu đào trúc tơ
Thật là duyên dáng trinh thơ
Mở ra chợt thấy mà ngơ ngẩn hồn

Cùng đi một chuyến du hồn
Ngắm phong cảnh đẹp cho hồn nên thơ
Đường đi ngắn lại bất ngờ
Như là hai kẻ bơ vơ trên đường
Cả hai ngồi xuống bên đường
Mà tay không có chạm vương chút nào

Chẳng có gì để trao nhau
Chừng như cuộc sống một màu xám thôi
Gần nhau mà quá xa xôi
Không cần thiết hay điên rồi trong em
Nhìn em trong dáng ưu phiền
Một niềm tuyệt vọng gông xiềng tương lai

Bên em thật sát hình hài
Vui buồn trong chỉ một ngày thoáng trôi
Mai rồi em sẽ quên thôi
Cho em thấy chút niềm vui trong đời
Có khi cũng gặp đó thôi
Em đi mải con đường rồi sẽ quen

Nhưng khi lỡ cuộc đời em
Người đời vẫn có chút ghen trong lòng
Hãy cho hạnh phúc thong dong
Nụ hôn sẽ ở lại trong tâm hồn
Trái tim chẳng cần gì hơn
Đôi mắt cũng chẳng giận hờn đâu em

Thế rồi đêm mỏi mệt thêm
Cô đơn trống vắng một miền vây quanh
Kỷ niệm vẫn cứ theo mình
Đôi môi khép kín trong tình lẻ loi
Ngày xanh thôi đã hết rồi
Ta không còn nhớ chừ thôi hết rồi
Bài thơ này đã được Georges Brassens phổ nhạc năm 1972.

In từ trang: https://www.thivien.net/ » Antoine Pol » Lữ khách