26/04/2024 20:42Thi Viện - Kho tàng thi ca Việt Nam và thế giới

Lucy Gray
Lucy Gray

Tác giả: William Wordsworth

Nước: Anh
Đăng bởi hongha83 vào 04/04/2008 19:18

 

Nguyên tác

Oft I had heard of Lucy Gray:  
And, when I crossed the wild,
I chanced to see at break of day  
The solitary child.  

No mate, no comrade Lucy knew;  
She dwelt on a wide moor,  
--The sweetest thing that ever grew  
Beside a human door!  

You yet may spy the fawn at play,  
The hare upon the green;  
But the sweet face of Lucy Gray  
Will never more be seen.  

"To-night will be a stormy night
You to the town must go;  
And take a lantern, Child, to light  
Your mother through the snow."  

"That, Father! will I gladly do:  
'Tis scarcely afternoon--  
The minster-clock has just struck two,  
And yonder is the moon!”  

At this the Father raised his hook,  
And snapped a faggot-band;  
He plied his work;--and Lucy took  
The lantern in her hand.

Not blither is the mountain roe:  
With many a wanton stroke  
Her feet disperse the powdery snow,  
That rises up like smoke.

The storm came on before its time:  
She wandered up and down;  
And many a hill did Lucy climb:  
But never reached the town.  

The wretched parents all that night  
Went shouting far and wide;  
But there was neither sound nor sight  
To serve them for a guide.  

At day-break on a hill they stood  
That overlooked the moor;  
And thence they saw the bridge of wood,  
A furlong from their door.  

They wept--and, turning homeward, cried,  
"In heaven we all shall meet;"  
--When in the snow the mother spied  
The print of Lucy's feet.  

Then downwards from the steep hill's edge  
They tracked the footmarks small;  
And through the broken hawthorn hedge,  
And by the long stone-wall;  

And then an open field they crossed:  
The marks were still the same;  
They tracked them on, nor ever lost;  
And to the bridge they came.  

They followed from the snowy bank  
Those footmarks, one by one,  
Into the middle of the plank;  
And further there were none!  

--Yet some maintain that to this day  
She is a living child;  
That you may see sweet Lucy Gray  
Upon the lonesome wild.  

O'er rough and smooth she trips along,  
And never looks behind;  
And sings a solitary song  
That whistles in the wind.

Bản dịch của Ngô Tằng Giao

Tôi thường nghe nói tới em
Và khi có dịp ngẫu nhiên băng đồng
Giữa hoang vu, lúc rạng đông
Gặp Lucy Gray vô cùng đơn côi.

Bạn bè em chẳng quen ai;
Sống đời cô quạnh tại nơi hoang tàn,
Lớn lên hiền dịu vô vàn
Gần bên cửa ngõ nhân gian hững hờ!

Bạn thường thấy lũ nai tơ
Và thỏ rừng giỡn chơi bờ đồng xanh;
Nhưng nào còn thấy mặt xinh
Của em bé gái thật tình dễ thương.

“Đêm nay bão tố chập chùng
Con về thị trấn ngay đừng chờ chi;
Mang theo một chiếc đèn kia
Thắp cho Mẹ sáng phòng khi tuyết nhiều.”

“Thưa Cha! Con sẽ làm theo
Chiều nay kỳ lạ, tuyết gieo bất thường
Nhà thờ mới vọng hồi chuông
Điểm vang hai tiếng, trăng vàng còn xa!”

Cha nghe xong lấy móc ra
Móc vào bó củi, không chờ gì thêm
Cha làm công việc tiếp liền,
Con đưa tay nắm chiếc đèn ra đi

Vui như nai núi khác chi
Con đùa giỡn chạy, tay thì múa may
Đôi chân đạp tuyết tung bay
Bốc lên như khói văng đầy khắp nơi.

Nào ngờ bão tới sớm rồi
Lang thang cô bé lên đồi xuống nương
Trèo cao vượt lắm đoạn đường
Đâu về tới chốn lẹ làng bình yên.

Mẹ Cha nghèo khổ suốt đêm
Gần xa kêu réo kiếm tìm ngược xuôi
Không nghe con đáp một lời
Bóng con chẳng thấy tăm hơi chốn nào.

Sáng ra lên ngọn đồi cao
Vợ chồng từ đó nhìn vào đồng hoang
Thấy cây cầu gỗ bắc ngang
Cách xa nhà một quãng đường mà thôi

Họ quay về, khóc nghẹn lời
“Chúng ta sẽ gặp nhau nơi thiên đàng.”
-- Khi trên tuyết hiện rõ ràng
Chân con Mẹ thấy từng hàng in lên.

Rồi xuôi bờ dốc kề bên
Dấu chân nhỏ bé lộ thêm giữa đồi
Xuyên hàng cây gãy đôi nơi
Dấu theo tường đá kéo dài thẳng băng;

Mẹ Cha vượt cánh đồng bằng:
Dấu chân vẫn hiện rõ ràng y nguyên;
Lần mò theo vết chân trên
Họ cùng nhau tới ngay bên mé cầu.

Họ men bờ tuyết trắng phau
Lần từng bước một theo sau dấu này
Lọt ngay giữa ván cầu dầy
Dấu chân mất hút tại đây thật rồi!

-- Ngày nay còn vẫn có người
Nghĩ Lucy Gray chưa rời trần gian
Vẫn thấy em chốn đồng hoang
Dễ thương, cô độc, lang thang một mình

Trèo đèo, lội suối, vượt ghềnh
Không hề ngoái lại nhìn quanh non ngàn
Em ca bài hát cô đơn
Vọng vang trong tiếng gió vờn vi vu.

In từ trang: https://www.thivien.net/ » William Wordsworth » Lucy Gray