26/04/2024 13:58Thi Viện - Kho tàng thi ca Việt Nam và thế giới

Nỗ lực
L'effort

Tác giả: Émile Verhaeren

Nước: Bỉ
Đăng bởi hongha83 vào 26/06/2012 18:38

 

Nguyên tác

Groupes de travailleurs, fiévreux et haletants,
Qui vous dressez et qui passez au long des temps
Avec le rêve au front des utiles victoires,
Torses carrés et durs, gestes précis et forts,
Marches, courses, arrêts, violences, efforts,
Quelles lignes fières de vaillance et de gloire
Vous inscrivez tragiquement dans ma mémoire!
Je vous aime, gars des pays blonds, beaux conducteurs
De hennissants et clairs et pesants attelages,
Et vous, bûcherons roux des bois pleins de senteurs,
Et toi, paysan fruste et vieux des blancs villages,
Qui n'aimes que les champs et leurs humbles chemins
Et qui jettes la semence d'une ample main
D'abord en l'air, droit devant toi, vers la lumière,
Pour qu'elle en vive un peu, avant de choir en terre;
Et vous aussi, marins qui partez sur la mer
Avec un simple chant, la nuit, sous les étoiles,
Quand se gonflent, aux vents atlantiques, les voiles
Et que vibrent les mâts et les cordages clairs;
Et vous, lourds débardeurs dont les larges épaules
Chargent ou déchargent, au long des quais vermeils,
Les navires qui vont et vont sous les soleils
S'assujettir les flots jusqu'aux confins des pôles;
Et vous encor, chercheurs d'hallucinants métaux,
En des plaines de gel, sur des grèves de neige,
Au fond de pays blancs où le froid vous assiège
Et brusquement vous serre en son immense étau;
Et vous encor mineurs qui cheminez sous terre,
Le corps rampant, avec la lampe entre vos dents
Jusqu'à la veine étroite où le charbon branlant
Cède sous votre effort obscur et solitaire;
Et vous enfin, batteurs de fer, forgeurs d'airain,
Visages d'encre et d'or trouant l'ombre et la brume,
Dos musculeux tendus ou ramassés, soudain,
Autour de grands brasiers et d'énormes enclumes,
Lamineurs noirs bâtis pour un oeuvre éternel
Qui s'étend de siècle en siècle toujours plus vaste,
Sur des villes d'effroi, de misère et de faste,
Je vous sens en mon coeur, puissants et fraternels!
Ô ce travail farouche, âpre, tenace, austère,
Sur les plaines, parmi les mers, au coeur des monts,
Serrant ses noeuds partout et rivant ses chaînons
De l'un à l'autre bout des pays de la terre!
Ô ces gestes hardis, dans l'ombre où la clarté,
Ces bras toujours ardents et ces mains jamais lasses,
Ces bras, ces mains unis à travers les espaces
Pour imprimer quand même à l'univers dompté
La marque de l'étreinte et de la force humaines
Et recréer les monts et les mers et les plaines,
D'après une autre volonté.

Bản dịch của Nguyễn Ngọc Côn

Ôi đẹp sao giấc mơ hằng ấp ủ
Khi các người trong lao động vươn lên
Lồng ngực nở nang, rắn chắc thép bền
Với thao tác mạnh hùng và chính xác
Lửa nhiệt tình nấu nung, hơi thở gấp
Dòng thời gian đưa bạn tới đỉnh cao
Những thắng lợi vì nhân loại cần lao
Nhằm thẳng đích, bạn tiến tới lao nhanh
Rồi dừng chân, lại dữ dằn nỗ lực
Dũng cảm vinh quang dáng người kiêu hãnh
Trong ký ức tôi ghi mãi nét bi hùng

Tôi yêu các bạn
Những chàng trai của xứ sở nắng vàng
Đẹp đẽ sao trong tư thế hiên ngang
Vững tay cương, thúc cỗ xe nặng tiến
Theo vó câu, tuấn mã hý rền vang
Và bạn tiều phu của hương rừng ngào ngạt
Và bác nữa, người lão nông chất phác
Của những xóm làng thanh bạch, trắng trong
Người chỉ yêu ruộng đồng với đường mòn ảm đạm
Tay rộng mở, người tung gieo hạt giống
Giữa khoảng trời thẳng trước mắt hướng trông
Cho hạt vàng chan hoà trong ánh sáng
Trước khi về đất mẹ để lên bông

Và các bạn nữa
Người thuỷ thủ mà đại dương vẫy gọi
Những đêm nào vằng vặc ánh trăng sao
Cùng gió biển tiếng hát anh vang dội
Cánh buồn căng, răng rắc cột buồm cao
Và các anh, người công nhân bốc dỡ
Với vai rộng và thân hình chắc nịch
Anh bốc dỡ những kiện hàng nặng trịch
Trên các tàu dọc bến cảng nắng hồng
Những con tàu đi, đi mãi không thôi
Dưới những mặt trời rực đỏ biển khơi
Cưỡi sóng dữ, vượt qua bao vĩ tuyến
Đến những tận cùng địa cực xa vời

Các anh nữa, đang mải mê tìm kiếm
Những ảo kỳ kim loại quý ẩn tiềm
Trên bình nguyên băng giá, trên bờ biển
Tuyết phủ dày nơi xứ lạnh triền miên
Trong cái rét vây quanh như cắt thịt
Và đột nhiên xiết chặt lấy thân hình
Của các anh trong gọng kìm khốc liệt
Các anh nữa, thợ mỏ dưới hầm lò
Bò lết người, đèn ngậm răng mờ tỏ
Cho đến nơi vỉa hẹp, than rụng rơi
Dưới sức anh, âm thầm và đơn độc

Và sau hết
Hỡi các anh rèn sắt, luyện thép gang
Mặt sạm đen, rực ánh lửa chói chang
Xuyên bóng đêm và mịt mùng sương phủ
Cơ bắp lưng thu nhỏ hoặc phồng căng
Xung quanh những biển than hồng nóng bỏng
Và những núi đen đồ sộ vô cùng
Đen bụi than, anh không ngừng dát mỏng
Vì vĩnh hằng một sự nghiệp anh hùng
Một sự nghiệp muôn thế kỷ trải dài
Một sự nghiệp không ngừng thêm lớn mãi
Trên những thị thành tràn ngập kinh hoàng
Những thị thành nghèo khổ hoặc tan hoang
Ấp ủ trong tim tôi hình ảnh
Thắm tình anh em biết bao hùng mạnh

Ôi
Lao động khắc khổ, dẻo dai, cực nhọc
Trên bình nguyên bao la, trên muôn trùng biển rộng
Cho tới heo hút chốn thâm sơn cùng cốc
Ngươi xiết chặt dây và gắn chặt xích xiềng
Khắp cùng trời tới cuối đất mênh mông
Ôi táo bạo sao, cử chỉ các người
Âm thầm trong đêm, huy hoàng trong nắng mới
Những cánh tay luôn luôn hăng hái
Những bàn tay khôngh ề uể oải
Những cánh tay, bàn tay đoàn kết lại
Qua bao không gian vời vợi nghìn trùng
Để in lên vũ trụ các anh khuất phục
Dấu ấn của vòng ôm xiết chặt
Và của sức người mãnh liệt vô cùng
Và tái tạo những non cao, biển cả
Những bình nguyên bao la
Theo một ý chí rằng sự vật
Không thể là như cũ, phải khác xưa

In từ trang: https://www.thivien.net/ » Émile Verhaeren » Nỗ lực