26/04/2024 21:06Thi Viện - Kho tàng thi ca Việt Nam và thế giới

Tuy nhiên, nếu em yêu anh
Pourtant, si tu m’aimais

Tác giả: Félix Arvers

Nước: Pháp
Đăng bởi Minh Sơn Lê vào 23/12/2021 20:34

 

Nguyên tác

Pourtant, si tu m’aimais! Si cette raillerie
Avait jeté racine et germé sourdement;
Si, moi qui me jouais, si tu m’avais, Marie,
De la bouche et du cœur appelé ton amant!

Si je t’avais trompée, et si j’avais su rendre
Si puissant et si doux mon sourire moqueur.
Que ton âme crédule ait pu se laisser prendre
Aux semblants d’un amour qui n’est point dans mon cœur,

Malheur à tous les deux! Tôt ou tard l’imposture
Rapportera ses fruits d’angoisse et de douleur;
Et toi, qui n’a rien fait, toi, pauvre créature,
Tu prendras comme moi ta moitié du malheur.

Et si j’avais dit vrai; cependant, quand j’y songe…
Ô femme! vois un peu ce que c’est que de nous!
Pour peu que cette voix, qui riait du mensonge.
Eût de torrents d’amour inondé tes genoux!

Comme un berceau d’enfant à la branche fleurie,
Si j’avais suspendu mon bonheur à tes pas,
Malheur, encor malheur! car cette fois, Marie,
Hélas! ce serait toi qui ne m’aimerais pas!

Était-ce donc ta loi, pitoyable nature.
De reculer toujours le but que j’entrevois,
Et de ne mettre au cœur de chaque créature
Qu’un désir sans espoir, et qu’un écho sans voix.

Ô malédiction! était-ce ton envie
De n’accomplir jamais qu’une part du souhait,
Et le seul avenir est-il pour cette vie,
De haïr qui nous aime, ou d’aimer qui nous hait.

Bản dịch của Minh Sơn Lê

Tuy, em yêu anh! Mà còn chế giễu
Để bén rễ nảy mầm trong ngu si;
Chơi với anh, em có anh, Marie,
Cả hồn anh là người tình em đó!

Nếu dối em, làm sao anh quay lại
Thật ngọt ngào anh cười cợt với em.
Lòng tin của em chiếm ngự êm đềm
Tình yêu dại khờ trong tim anh đó,

Khốn cho cả hai! Chỉ là giả tạo
Để rồi thành hai kẻ sống khổ đau;
Em, tự nhiên, thành sinh vật u sầu,
Anh mang cho em nửa đời bất hạnh.

Điều gì xảy ra khi anh nói thật….
Hỡi đàn bà! Đôi ta có gì mang!
Là giọng nói này, cười vào dối gian.
Tình yêu ngập tới gối em rồi đó!

Như nôi của trẻ với hoa một đoá,
Nếu anh dừng hạnh phúc chân em đi,
Thì khốn nạn! cho lần này, Marie,
Than ôi! Em, không còn yêu anh nữa!

Luật của em, hay bản năng thương cảm?
Mà đẩy đưa anh xa khỏi mục tiêu,
Không đặt hồn trong sinh vật yêu chiều
Để hụt hẫng, bật ra không thành tiếng.

Hỡi lời nguyền! Phải do em ước nguyện
Để không bao giờ mộng ước vào tay,
Là tương lai duy nhất trong đời này,
Ghét người yêu ta, hay yêu người ta ghét.
In trong thi tập Mes heures perdues (1833).

In từ trang: https://www.thivien.net/ » Félix Arvers » Tuy nhiên, nếu em yêu anh