29/03/2024 21:06Thi Viện - Kho tàng thi ca Việt Nam và thế giới

Chơi xuân kẻo hết xuân đi (I)

Tác giả: Nguyễn Công Trứ - 阮公著

Thể thơ: Ca trù (hát nói); Nước: Việt Nam; Thời kỳ: Nguyễn
Đăng bởi Vanachi vào 08/08/2006 15:05

 

Ngẫm cho kỹ đến bất nhân là tạo vật,
Đã sinh người lại hạn lấy năm[1].
Kể chi thằng lên bẩy, đứa lên năm,
Dẫu ba vạn sáu nghìn ngày là mấy chốc?
Lại mang lấy lợi danh, vinh nhục,
Cuộc đời kia lắm lúc bi hoan.
E đến khi hoa rữa trăng tàn,
Xuân một khắc[2], dễ nghìn vàng đổi chác?
Tế suy vật lý tu hành lạc,
Hà dụng phù danh bạn thử thân.[3]
Song bất nhân mà lại chí nhân,
Hạn lấy tuổi để mà chơi lấy.
Cuộc hành lạc bao nhiêu là lãi bấy,
Nếu không chơi, thiệt ấy ai bù?
Nghề chơi cũng lắm công phu!
[1] Ý nói trời đã sinh ra người, chỉ hạn sống được bao nhiêu năm rồi bắt phải chết, chứ không cho sống mãi.
[2] Thơ Xuân tiêu của Tô Thức: “Xuân tiêu nhất khắc trị thiên câm, Hoa hữu thanh hương nguyệt hữu âm” 春宵一刻值千金,花有清香月有陰 (Đêm xuân một phút đáng giá ngàn vàng, Hoa có hương thanh, trăng có bóng đẹp).
[3] Chữ Hán: 細推物理須行樂,何用浮名絆此身. Nghĩa: Xét kỹ lẽ của sự vật thì thấy nên vui chơi, Sao nỡ để cái hư danh bó buộc thân mình. Lấy từ thơ Khúc giang của Đỗ Phủ.

In từ trang: https://www.thivien.net/ » Nguyễn Công Trứ » Chơi xuân kẻo hết xuân đi (I)