18/05/2024 02:29Thi Viện - Kho tàng thi ca Việt Nam và thế giới

Cho con chó Tofu của tôi trong cơn bão tuyết ngày 18 tháng 12 năm 2020
To my dog Tofu during the blizzard of December 18th 2020

Tác giả: Ocean Vuong

Nước: Mỹ
Đăng bởi Bạch Linh Phong vào 20/01/2024 15:55

 

Nguyên tác

Late inside the pleasure dome
I lost the old dream of waking
death made possible. Stupidly
I used the if to dig a human hole.
Dark in here but not invisible. Fine
I said to the reaper, I’ll change my life.
But the state overruled. I ended
up fucking everyone lying alone
in my underwear by phonelight.
I am starting to think it is possible.
To love people when they’re
facedown. Listening to records
& crying. Well, I wasn’t just
in my underwear. I wore
a baseball cap (WW2-veteran-style)
& felt so real, so tender & degraded
w/ academic freedom, I went out
& rode my bike all the way.
It was a kind of renaissance. Having
squandered my boyhood wishing
for a dog, the size of a throw
pillow, to blur beside me as I ran
thru the gnat-haloed streets at the
start of an ecclesiastical nuclear
epoch. Where politicians spoke
poetry & the poets cheered. Buckled
under the umbrage, lungs leaf
-smoked w/ New England ethos, toward
whatever I had not destroyed in my need
to be good, I found you, Tofu,
at the rescue: two black eyes
beading from a grey pile. They said
your fur was white but in this snow
you’re the shade of a mop tossed
after the world is clean. That’s the one
I told the lady, who laughed.
For you were the only dog left
in the game. I mean cage. I mean
year. Listen. It is finally fall
in February. & I made a vow to fight
to the death in this field surrounded
by squash. Gosh—the onomatopoeia
of a vegetable could make you
weep. Could make you almost
be straight. Just for the hell of it. Somehow
a wingbone in the sentence got us
this deep in the monster. To face
the face of if. Which is everyone’s. Which
is spinning on this dustmote
o’er the town burning toward the woah
of itself. The no of ourselves. Not
enough, just to end up somewhere,
is it? Not enough just to end. Tofu,
do you think it will snow forever
now? Do you think it gets in
our “system”? How many times
have they told you you’ll never
make it here? How many mirrors
have you tried to prove wrong
only to root for your shadow more
than its master? Tofu, chances are
your mother, like mine, is too far
ahead. & the language, sometimes,
just isn’t. Listen, I am trying to say Sorry
but only the words are coming out.
At my best I was somewhere else
around here beside you. But I am not
my best, I am alive. In dog years you’re
56. Older than my mother when she lay absolute in her Pikachu blanket
pulled to chin a child again I hate
when the cliché is truer than what
it meant. For the final
disobedience of breathing. For the hermeneutic
project of wonderment—failed.
For the night was lit by
annihilation. For she gasped
before she left us.
Like a girl.
For you knew it was over. That the if
must become a zero in human
form. No matter what.
You circled & circled
the bed. Your tail the smallest white
flag. & I said Mom. Mom you made it
to the top of the rollercoaster.
Now all you gotta do is throw
your hands in the air &—
it will be summer.

Bản dịch của Đặng Khang Ninh

Tối muộn bên trong mái vòm khoan khoái
tao đánh rơi một giấc mơ cũ mèm hoá thật
về cái chết tỉnh thức. Ngốc nghếch làm sao
tao dùng chữ giá như để đào nên cái hố hình người.
Nơi đây bóng tối nhưng đâu hề vô hình. Được thôi
tao nói với tử thần, con sẽ sống khác đi.
Nhưng rồi thực tại thắng thế. Tao kết
thúc bằng việc đụ tất cả những ai nằm một mình
trong quần lót tao dưới ánh đèn điện thoại.
Tao dần nghĩ chắc cũng khả thi.
Cái việc yêu lấy ai đó khi họ
nằm sấp. Lắng nghe mấy bản ghi âm
& khóc. Ừm, tao đâu chỉ
ở trong mỗi cái quần lót. Tao đội
một cái mũ bóng chày (kiểu-cựu-binh-Thế-Chiến-2)
& thấy y như thật, vô cùng dịu dàng & mạt hạng
vs sự tự do học thuật, tao bước ra ngoài
& lái xe đạp cả ngày,
Cảm giác như một cuộc phục hưng. Đã
phung phí cả thuở thiếu thời mong
có được một con chó, cỡ bằng một cái gối
đệm, nhoè đi cạnh tao khi tao chạy
xuyên wa những con đường cột đèn đầy mối thẳng tới
phút mở màn cho một kỉ nguyên giáo nhiệm
hạt nhân. Nơi tụi chính khách nói
thơ & đám nhà thơ reo cười. Móc
dưới nỗi mếch lòng, với cánh phổi hun trong
khói lá = bản sắc đất New England, tới
mọi điều tao chưa kịp phá nát trong nỗi mong cầu
được trở nên tốt đẹp, tao đã thấy mày, Tofu ơi,
trong trạm cứu nạn: hai con mắt đen
đính lên một đống xam xám. Người ta bảo
lông của mày vốn có màu trắng nhưng giữa trời tuyết này
mày chỉ là cái bóng của cây lau nhà bị quẳng đi
sau khi trần gian láng coóng. Cho em con này
tao nói với bà chủ, bà bật cười
Bởi vì mày là con cuối cùng còn sót lại trong
cuộc chơi. Ý tao là cái chuồng. Ý tao là
năm. Nghe nè. Cuối cùng trời đã chuyển sang thu
vào Tháng Hai. & tao đã thề sẽ chiến đấu
tới chết trên cánh đồng chung quanh toàn
quả bí. Trời—sự tượng thanh
của một thứ rau củ có thể làm con người ta
chảy nước mắt. Có thể làm con người ta tí nữa là
thẳng đuột. Đếch cần quan tâm mẹ chi nữa. Bằng cách nào
cái xương cánh trong một câu văn đã kéo ta
sâu xuống bên trong con quái vật đến độ này. Để đối mặt
với mặt của giá như. Tức của mọi người. Tức
xoay tròn trên hạt bụi này
wanh toà tháp cháy lan tới những tiếng
cho riêng nó. Tiếng không cho ta. Chẳng
đủ, để rồi chết gí ở chỗ nào đó,
nhỉ? Chẳng đủ để rồi cứ chết đi. Tofu,
giờ đây mày có nghĩ trời sẽ tuyết vĩnh viễn
không? Mày có nghĩ nó sẽ lọt vào
“hệ thống” của tụi mình? Biết bao nhiêu lần
người ta đã bảo rằng mày sẽ không chịu nổi để tới
được chốn này? Biết bao nhiêu hình gương
mày đã cố phủ nhận
để rồi lại mọc rễ nơi cái bóng của mày hơn
cả chủ của nó? Tofu, có thể là
mẹ mày, như mẹ tao, đều đang ở rất xa
phía trước. & ngôn ngữ, có khi,
lại chẳng hề được vậy. Nghe nè, tao đang cố nói Xin lỗi
nhưng chỉ có mặt chữ bật ra.
Cố hết sức tao vẫn chỉ ở đâu đó
xung quanh đây ngay cạnh mày. Mà tao đâu
cố hết sức, tao chỉ đang sống. Tính theo tuổi chó thì mày
56 tuổi. Già hơn cả mẹ tao khi bà nằm im hoàn toàn trong cái chăn Pikachu
kéo tới tận cằm trẻ dại lần nữa tao ghét
khi những khuôn mẫu còn đích xác hơn những gì
nó ngụ ý. Cho sự bất tuân
cuối cùng trong nhịp thở. Cho công trình
thông diễn nỗi kính phục—thất bại.
Cho màn đêm thiêu đốt bởi
hoá không. Cho hơi mẹ thở hắt lại
trước khi bà rời bỏ chúng ta.
Như một bé gái.
Cho cái kết mày biết đã đến. Rằng chữ nếu
phải trở thành số không hình
người. Bất kể chuyện gì.
Mày xoay vòng & xoay vòng
quanh giường. Đuôi mày nhỏ xíu một dải cờ
trắng tinh. & tao nói Mẹ. Mẹ ơi mẹ đã tới
đỉnh đường ray tàu lượn siêu tốc rồi.
Giờ mẹ chỉ cần giơ
hai tay mẹ lên giữa không trung &—
trời sẽ sang hè.
Bài thơ được đăng trên tạp chí Guernica ngày 11-12-2023.

In từ trang: https://www.thivien.net/ » Ocean Vuong » Cho con chó Tofu của tôi trong cơn bão tuyết ngày 18 tháng 12 năm 2020