19/04/2024 17:53Thi Viện - Kho tàng thi ca Việt Nam và thế giới

Loài nhuyễn thể trên bờ biển
Le coquillage au bord de la mer

Tác giả: Alphonse de Lamartine - Alphonse-Marie Prat de Lamartine

Nước: Pháp
Đăng bởi Minh Sơn Lê vào 01/04/2022 19:08

 

Nguyên tác

(À une jeune étrangère)

Quand tes beaux pieds distraits errent, ô jeune fille,
Sur ce sable mouillé, frange d’or de la mer,
Baisse-toi, mon amour, vers la blonde coquille
Que Vénus fait, dit-on, polir au flot amer.

L’écrin de l’Océan n’en a point de pareille;
Les roses de ta joue ont peine à l’égaler;
Et quand de sa voluté on approche l’oreille,
On entend mille voix qu’on ne peut démêler.

Tantôt c’est la tempête avec ses lourdes vagues,
Qui viennent en tonnant se briser sur tes pas;
Tantôt c’est la forêt avec ses frissons vagues;
Tantôt ce sont des voix qui chuchotent tout bas.

Oh! ne dirais-tu pas, à ce confus murmure
Que rend le coquillage aux lèvres de carmin,
Un écho merveilleux où l’immense nature
Résume tous ses bruits dans le creux de ta main?

Emporte-la, mon ange! Et quand ton esprit joue
Avec lui-même, oisif, pour charmer tes ennuis,
Sur ce bijou des mers penche en riant ta joue,
Et, fermant tes beaux yeux, recueilles-en les bruits.

Si, dans ces mille accents dont sa conque fourmille,
Il en est un plus doux qui vienne te frapper,
Et qui s’élève à peine aux bords de la coquille,
Comme un aveu d’amour qui n’ose s’échapper;

S’il a pour ta candeur des terreurs et des charmes;
S’il renaît en mourant presque éternellement;
S’il semble au fond d’un cœur rouler avec des larmes;
S’il tient de l’espérance et du gémissement...

Ne te consume pas à chercher ce mystère!
Ce mélodieux souffle, ô mon ange, c’est moi!
Quel bruit plus éternel et plus doux sur la terre,
Qu’un écho de mon cœur qui m’entretient de toi?

Bản dịch của Minh Sơn Lê

(Với người ngoại quốc trẻ)

Đôi chân xinh tung tăng, cô gái trẻ,
Trên cát mềm, vàng ánh của biển đây,
Thả, tình tôi, vào lớp vỏ vàng say
Sao Kim, bảo, điểm tô triều cay đắng.

Cảnh đại dương không chỗ nào sánh đặng;
Hoa hồng trên má thật khó cạnh tranh;
Khi nào đôi ta, cùng đến dỗ dành,
Nghe ngàn giọng nói làm sao phân biệt.

Đôi khi bão cùng sóng to gào thét,
Sấm sét về phá vỡ bước chân em;
Đôi khi đó là rừng toát lạnh thêm;
Đôi khi đó là tiếng ai thầm nói.

Ồ! Em không nói, khẽ khàng bối rối
Khiến cho em phong kín đôi môi hồng,
Một tiếng vang thần thánh giữa thinh không
Gom tất cả trong vòng tay em hở?

Nắm lấy, thiên thần! Cho hồn phiêu lãng
Mình, rong chơi, để thả hết ưu phiền,
Trên biển ngọc ngà tựa má hồng em,
Khép đôi mắt đẹp, lặng nghe tiếng động.

Nếu, trong ngàn điểm, xà cừ đổ đống,
Có người dịu dàng đến dập vào em,
Và hầu như cạnh vỏ chẳng tăng thêm,
Như một lời tỏ tình không do dự;

Nếu có sự kinh hoàng và quyến rũ;
Nếu tái sinh trong cái chết vĩnh hằng;
Nếu như đáy hồn nước mắt cuộn dâng;
Nếu giữ được ước mong và rên rỉ...

Đừng phí phạm đi tìm chi huyền bí!
Thở du dương, thiên thần, của tôi ơi!
Âm thanh vĩnh cửu ngọt thêm đất trời,
Tiếng vọng tim tôi bởi từ em đó?
In trong thi tập Méditations poétiques (Thiền thơ, 1820).

In từ trang: https://www.thivien.net/ » Alphonse de Lamartine » Loài nhuyễn thể trên bờ biển