27/04/2024 09:41Thi Viện - Kho tàng thi ca Việt Nam và thế giới

Khi ở Chi Lê
Cuándo de Chile

Tác giả: Pablo Neruda

Nước: Chilê
Đăng bởi thanhbinh82_tp vào 03/08/2007 16:45

 

Nguyên tác

Oh Chile, largo pétalo
de mar y vino y nieve,
ay cuándo
ay cuándo y cuándo
ay cuándo
me encontraré contigo,
enrollarás tu cinta
de espuma blanca y negra en mi cintura,
desencadenaré mi poesía
sobre tu territorio.

Hay hombres
mitad pez, mitad viento,
hay otros hombres hechos de agua.
Yo estoy hecho de tierra.
Voy por el mundo
cada vez más alegre:
cada ciudad me da una nueva vida.
El mundo está naciendo.
Pero si llueve en Lota
sobre mí cae la lluvia,
si en Lonquimay la nieve
resbala de las hojas
llega la nieve donde estoy.
Crece en mí el trigo oscuro de Cautín.
Yo tengo una araucaria en Villarrica,
tengo arena en el Norte Grande,
tengo una rosa rubia en la provincia,
y el viento que derriba
la última ola de Valparaiso
me golpea en el pecho
con un ruido quebrado
como si allí tuviera
mi corazón una ventana rota.

El mes de octubre ha llegado hace
tan poco tiempo del pasado octubre
que cuando éste llegó fue como si
me estuviera mirando el tiempo inmóvil.
Aquí es otoño. Cruzo
la estepa siberiana.
Día tras día todo es amarillo,
el árbol y la usina,
la tierra y lo que en ella el hombre nuevo crea:
hay oro y llama roja,
mañana inmensidad, nieve, pureza.

En mi país la primavera
viene de norte a sur con su fragancia.
Es como una muchacha
que por las piedras negras de Coquimbo,
por la orilla solemne de la espuma
vuela con pies desnudos
hasta los archipiélagos heridos.
No sólo territorio, primavera,
llenándome, me ofreces.
No soy un hombre solo.
Nací en el sur. De la frontera
traje las soledades y el galope
del último caudillo.
Pero el Partido me bajó del caballo
y me hice hombre, y anduve
los arenales y las cordilleras
amando y descubriendo.

Pueblo mío, verdad que en primavera
suena mi nombre en tus oídos
y tú me reconoces
como si fuera un río
que pasa por tu puerta?

Soy un río. Si escuchas
pausadamente bajo los salares
de Antofagasta, o bien
al sur, de Osorno
o hacia la cordillera, en Melipilla,
o en Temuco, en la noche
de astros mojados y laurel sonoro,
pones sobre la tierra tus oídos,
escucharás que corro
sumergido, cantando.

Octubre, oh primavera,
devuélveme a mi pueblo.
Qué haré sin ver mil hombres,
mil muchachas,
qué haré sin conducir sobre mis hombros
una parte de la esperanza?
Qué haré sin caminar con la bandera
que de mano en mano en la fila
de nuestra larga lucha
llegó a las manos mías?
Ay Patria, Patria,
ay Patria, cuándo
ay cuándo y cuándo
cuándo
me encontraré contigo?

Lejos de ti
mitad de tierra tuya y hombre tuyo
he continuado siendo,
y otra vez hoy la primavera pasa.
Pero yo con tus flores me he llenado,
con tu victoria voy sobre la frente
y en ti siguen viviendo mis raíces.

Ay cuándo
encontraré tu primavera dura,
y entre todos tus hijos
andaré por tus campos y tus calles
con mis zapatos viejos.
Ay cuándo
iré con Elías Lafferte
por toda la pampa dorada.
Ay cuándo a ti te apretaré la boca,
chilena que me esperas,
con mis labios errantes?
Ay cuándo
podré entrar en la sala del Partido
a sentarme con Pedro Fogonero,
con el que no conozco y sin embargo
es más hermano mío que mi hermano.
Ay cuándo
me sacará del sueño un trueno verde
de tu manto marino.
Ay cuándo, Patria, en las elecciones
iré de casa en casa recogiendo
la libertad temerosa
para que grite en medio de la calle.
Ay cuándo, Patria,
te casarás conmigo
con ojos verdemar y vestido de nieve
y tendremos millones de hijos nuevos
que entregarán la tierra a los hambrientos.

Ay Patria, sin harapos,
ay primavera mía,
ay cuándo
ay cuándo y cuándo
despertaré en tus brazos
empapado de mar y de rocío.
Ay cuando yo esté cerca
de ti, te tomaré de la cintura,
nadie podrá tocarte,
yo podré defenderte
cantando,
cuando
vaya contigo, cuando
vayas conmigo, cuándo
ay cuándo.

Bản dịch của Nguyễn Đăng Thường

Ôi Chile, cánh hoa dài
của biển và rượu nho và tuyết
ôi bao giờ
ôi bao giờ và bao giờ
ôi bao giờ
tôi gặp em
em sẽ quấn vòng đai
bọt nước trắng và đen quanh người tôi,
tôi sẽ buông thả thơ tôi
trên đất em.

Có những người
nửa cá, nửa gió
có những người khác làm bằng nước.
Tôi, tôi được cấu tạo bằng đất.
Tôi đi khắp thế giới.
mỗi lần đi thấy vui hơn:
mỗi đô thị cho tôi một cuộc sống mới
Thế giới đang mở mắt chào đời.
Nhưng nếu trời mưa ở Lota
mưa cũng rơi trên tôi,
nếu ở Longuimay trận tuyết
thổi lay những ngọn lá
tuyết cũng thổi xô mãi đến tôi.
Trong tôi mọc bông lúa mì đậm ở Cautin.
Tôi có một cây thông kiểng tại Villarica,
tôi có một bãi cát nơi miền Bắc,
tôi có một bông hồng đở ở vùng quê,
và cơn gió uốn cong
đợt sóng sau cùng ngoài khơi Valparaiso
đập vào ngực tôi
với một tiếng động yếu đi
như thể nơi trái tim tôi đó
có một khung cửa đổ nát.

Tháng Mười, ôi mùa xuân
Hãy trả ta về với dân tộc ta.
Ta sẽ làm gì nếu không được thấy muôn người đàn ông
muôn người con gái,
ta sẽ làm gì nếu ta không mang trên đôi vai
một phần hy vọng?
Ta sẽ làm gì nếu ta không đi cùng với ngọn cờ
đã chuyền tay nhau trong suốt
cuộc chiến đấu lâu dài
tới tay ta hôm nay?
Ôi, Quê hương, Quê hương
ôi Quê hương, bao giờ,
ôi bao giờ và bao giờ
bao giờ
tôi gặp em?

Ôi quê hương không áo quần tơi tả
ôi mùa xuân của tôi,
ôi bao giờ
ôi bao giờ và bao giờ
tôi thức dậy trong vòng tay em
đẫm biển khơi và sương sớm.
Ôi bao giờ tôi được gần
bên em, tôi sẽ quàng tay ôm ngang thân em,
lúc đó chẳng còn ai được động tới người em.

Giữa dẫy trường sơn
và biển Chili
tôi viết.

Dẫy trường sơn trắng.
Biển màu sắt.

Tôi đã trở về từ những chuyến đi
với những chùm trái mới.

Và gió.

Gió đã lay
trái đất, những rễ cây.

Tôi đã phiêu du với gió.

Hôm nay giữa biển và tuyết
và trái đất của tôi
tôi trưng bày những tặng vật
thu lượm từ khắp nơi.

Tôi dựng tình yêu tôi
như bụi cỏ nồng nàn
trên mùa xuân
của đất nước.

Tôi đã trở về ca hát.

Nơi tôi đã qua, cuộc sống
sáng tạo
rót vào tôi những mầm
và những trái.
Tôi đã trở về khoác trên mình
những chùm nho và ngũ cốc.
Tôi đã mang về hạt giống
những ngôi trường trong sáng
tán lá sắc
những xưởng máy tinh khôi
nhịp đập
của bền lòng và chuyển động
tràn lan chan chứa hương thơm.

Ở một nơi nào đó
tôi thấy ngày giảm lần
và ngoài xa trải rộng
những đồng lúa bao la.

Tôi đã thấy trong nhiều xứ chiến tranh
như những chiếc răng
gẫy
và tôi đã thấy bình yên tròn đầy
trên những miền đất khác
lớn lên như một vành ly
như đứa con trong bụng mẹ.

Tôi, tôi đã thấy.

Nơi tôi đã qua, mặc dầu
giữa những vùng gai nhọn
chực đâm tôi chảy máu,
tôi đã gặp chim câu
tung cánh nối liền
trái tim tôi cũng như trái tim
khác.

Tôi, tôi đã ngủ dưới tất cả
những lá cờ
họp lại
như dưới những lá cành
của một cánh rừng xanh duy nhất
và những vì sao kia đã là
những vì sao của tôi.

Cho nên, như trái đất
Tôi thuộc về tất cả.
Không có lấy một giọt
hận thù trong ngực tôi. Hai tay
tôi mở ra
rải những chùm nho
trong gió.

Tôi đã trở về từ những chuyến đi.
Tôi đã ra đi xây dựng
niềm vui.
Để tình thương bảo vệ chúng ta.
Để hoa hồng phơi ra
những trang sức mới. Để trái đất
muôn đời nở hoa
thắm tươi.

Giữa những dẫy trường sơn
và những ngọn sóng bạc đầu
của Chili,
một lần nữa tôi sinh ra trong máu
của dân tộc tôi
cho anh em tất thảy
cho anh em tôi hát.

Để tiếng hát lan rộng
trên mặt đất.

Để những chùm nho bay lên
Để gió thổi đưa chúng đi khắp chốn.

In từ trang: https://www.thivien.net/ » Pablo Neruda » Khi ở Chi Lê