12/05/2024 04:25Thi Viện - Kho tàng thi ca Việt Nam và thế giới

Bồ nông
Pélican

Tác giả: Alfred de Musset

Nước: Pháp
Đăng bởi hongha83 vào 20/10/2018 10:01

 

Nguyên tác

Quel que soit le souci que ta jeunesse endure,
Laisse-la s’élargir, cette sainte blessure
Que les séraphins noirs t’ont faite au fond du cœur;
Rien ne nous rend si grands qu’une grande douleur.
Mais, pour en être atteint, ne crois pas, ô poète,
Que ta voix ici-bas doive rester muette.

Les plus désespérés sont les chants les plus beaux,
Et j’en sais d’immortels qui sont de purs sanglots.
Lorsque le pélican, lassé d’un long voyage,
Dans les brouillards du soir retourne à ses roseaux,
Ses petits affamés courent sur le rivage
En le voyant au loin s’abattre sur les eaux.
Déjà, croyant saisir et partager leur proie,
Ils courent à leur père avec des cris de joie
En secouant leurs becs sur leurs goitres hideux.
Lui, gagnant à pas lent une roche élevée,
De son aile pendante abritant sa couvée,
Pêcheur mélancolique, il regarde les cieux.
Le sang coule à longs flots de sa poitrine ouverte;
En vain il a des mers fouillé la profondeur;
L’océan était vide et la plage déserte;
Pour toute nourriture il apporte son cœur.
Sombre et silencieux, étendu sur la pierre,
Partageant à ses fils ses entrailles de père,
Dans son amour sublime il berce sa douleur;
Et, regardant couler sa sanglante mamelle,
Sur son festin de mort il s’affaisse et chancelle,
Ivre de volupté, de tendresse et d’horreur.
Mais parfois, au milieu du divin sacrifice,
Fatigué de mourir dans un trop long supplice,
Il craint que ses enfants ne le laissent vivant;
Alors il se soulève, ouvre son aile au vent,
Et, se frappant le cœur avec un cri sauvage,
Il pousse dans la nuit un si funèbre adieu,
Que les oiseaux des mers désertent le rivage,
Et que le voyageur attardé sur la plage,
Sentant passer la mort se recommande à Dieu.

Poète, c’est ainsi que font les grands poètes.
Ils laissent s’égayer ceux qui vivent un temps;
Mais les festins humains qu’ils servent à leurs fêtes
Ressemblent la plupart à ceux des pélicans.
Quand ils parlent ainsi d’espérances trompées,
De tristesse et d’oubli, d’amour et de malheur,
Ce n’est pas un concert à dilater le cœur;
Leurs déclamations sont comme des épées:
Elles tracent dans l’air un cercle éblouissant;
Mais il y pend toujours quelques gouttes de sang.

Bản dịch của Phạm Bạch Lĩnh

Tuổi xanh dầu mấy lo âu
Vết thương hắc quỷ đâm sâu vào lòng
Mở to cho máu chảy dòng
Vết thương càng lớn tâm hồn càng cao
Thi nhânn lên tiếng đi nào
Đời này im lặng là điều không nên
Tiếng thất vọng, nhạc trường thiên
Bài ca bất hủ, tiếng rên của lòng

Thương cho cái kiếp bồ nông
rã rời đôi cánh bay cùng trời xanh
Chiều về bãi sậy nghỉ chân
Trông xa con đói quanh quần ven sông

Bồ nông lặn lội bên dòng
Mồi ngon con tưởng được cùng sẻ san
Vừa đi vừa hót tung tăng
Trên diều mài mỏ, diều càng khó trông
Lần lần bước bước xuyên sơn
Xoè đôi cánh rũ ấp nồng lũ con
Chim buồn nhìn nước nhìn non
Mặt buồn rười rượi, ngực tuôn máu hồng
Trùng dương mỏi cánh vẫy vùng
Ngoài khơi trên bãi đi không về rồi
Mang về một trái tim côi
Thay cho lương thực cứu đời lũ con

Nằm dài trên đá lặng buồn
Chia cho lũ trẻ cỗ lòng của cha
Tình thương ngấm vị xót xa
Mắt nhìn máu chảy chan hoà lòng son
Bên bàn tử tiệc, chân chồn
Thương tàn thể xác, hương nồng tình thương
Hy sinh đậm nét thiêng liêng
Còn đau, còn khổ, chết luôn cho đành
Sợ rằng cản búa tử thần
Lũ con thương bố tấm thân giữ gìn
Cho nên vùng vẫy thét lên
Xoè to đôi cánh vỗ rền vào tim
Tiếng kêu vĩnh biệt trong đêm
Chim muông khiếp đảm rời ven sông dài
Bộ hành khuya khoắt còn ai
Rùng mình tử khí thốt lời cầu kinh
Thi nhân hỡi! kiếp thi nhân
Thời gian vui hưởng hằng dành cho ai
Thi nhân hiến thú cho người
Bồ nông hiến ruột cứu đời các con
Vần gieo khúc nhạc bồn chồn
Bội nguyền, bội ước, lãng quên, oán hờn
Nỗi đau, nỗi khổ, nỗi buồn
Phải đâu khúc nhạc ru hồn thế nhân
Tiếng ngâm là tiếng gươm trần
Khua trời thép sáng vẽ đường cánh cung
Lưỡi gươm nhỏ máu dòng dòng

In từ trang: https://www.thivien.net/ » Alfred de Musset » Bồ nông