26/04/2024 10:04Thi Viện - Kho tàng thi ca Việt Nam và thế giới

Thu nguyện
Autumn prayer

Tác giả: Alexandra Huynh

Nước: Mỹ
Đăng bởi Minh Sơn Lê vào 26/05/2021 13:23

 

Nguyên tác

it is here I receive all news,
old news of the world,
not my own
but with a passable scent

from an old man
with passable pity

he tells me about
unit title lesson number
& I swallow

until he mentions Vietnam
(the war)
that is
when I really start to listen
if I can’t be heroine
call me ornament immigrant

o the boats &
the people on those boats
so brave so different from
the refugees now we owed them

I moisten my tongue
at the sound of
almost home as the name

Duong Thu Huong loses
its river in the teacher’s mouth
and no one asks why
my face is wet.

& remembering my one sad desk,
in the desolation of that classroom
I write a prayer
for the children who fill it next:

let the children speak their names as their mothers do.
let the chorus sing it back or try & try.
let the stories have no accent.
& some sounds stay untranslated.
let the children fill the space with memory.

yes the coriander. yes the silk. yes the stomp. the duplex. the honey.
the beads. yes the asphalt. the drum. the sneakers. the curls. yes the
incense. yes the white bread. yes the chainlink. the copper. yes the
stars. the ballads. the cable buzz. the river. yes the multiple. the
many. yes the love. yes the love.

let the memories be told by the hearts they tumored.
let the children know the name of their melancholy.
let them shape the vowels into hope.
& draw from ancestral hymn.
let honor make no hostages of them.
let their bloodlines become primary text.
let what they’ve seen become their language.

Bản dịch của Minh Sơn Lê

Nơi này tôi chẳng thiếu tin,
kể toàn thế giới có tin cũ rồi,
không dành là của riêng tôi
mà nghe hương thoảng chút rồi chợt qua

ở đây có một ông già
lòng mang theo nỗi xót xa bên đời

ông hay kể chuyện với tôi
về tên đơn vị số quân năm nào
Tôi nghe sao thấy nghẹn ngào

khi ông nhắc đến hai từ Việt Nam
đó là
(về cuộc chiến tranh)
tai tôi thực sự muốn dành tập trung
dẫu không là nữ anh hùng
bởi tôi cũng gốc thành phần nhập cư

từ trên những chiếc thuyền trôi
những người đi kiếm phương trời bao dung
dũng cảm thay… khác vô cùng
những dân tị nạn giờ chung nợ người

Nghe tràn ẩm ở lưỡi tôi
Tiếng kêu quen thuộc
kéo tôi trở về

Dương Thu Hương phải ê chề
Lời thầy giáo dạy đổ về sông sâu
không ai hỏi lý do nào
mặt tôi ướt đẫm lệ trào tuôn rơi.

Nhớ chiếc bàn buồn của tôi,
Không gian hoang vắng ở nơi lớp mình
Tôi viết lên lời nguyện xin
cho bao đứa trẻ chờ tên được điền:

hãy cho bọn trẻ xướng tên
như là mẹ chúng đã quen gọi rồi
để điệp khúc hát thử lời
để cho câu chuyện không hồi nhấn lên
âm thanh đừng dịch ra liền
để cho bọn trẻ tự điền vào tâm

lụa, rau, dậm… sánh… mật ong,
hạt, đường nhựa, trống, giày… dòng tóc quăn,
hương trầm… bánh… kết liên… đồng,
sao trời, ballad, buzz… sông, số nhiều
tình yêu, vâng, đó tình yêu.

để cho kỉ niệm hiu hiu trong hồn
hãy cho bọn trẻ biết buồn
để thành hy vọng từ nguồn nguyên âm
từ bài ca thánh ngàn năm
đừng đem danh dự để làm con tin
định danh huyết thống của mình
thành ra ngôn ngữ khi nhìn thấy nhau.

In từ trang: https://www.thivien.net/ » Alexandra Huynh » Thu nguyện