19/04/2024 11:25Thi Viện - Kho tàng thi ca Việt Nam và thế giới

LXXXIV (Khi yêu nhiều đâu có gì kiêu hãnh)
LXXXIV (Il n’est pas vrai qu’on soit orgueilleux d’aimer tant)

Tác giả: Anna de Noailles

Nước: Pháp
Đăng bởi Minh Sơn Lê vào 23/01/2023 07:37

 

Nguyên tác

Il n’est pas vrai qu’on soit orgueilleux d’aimer tant,
Et que d’un œil d’aigle on regarde
Les passants affairés, indifférents, contents,
Noyés de lumière blafarde.

Il n’est pas vrai qu’un grave et poignardant amour
Isole noblement le rêve;
Nul ne dit les combats dont l’assaille sans trêve
Le désir, conflit sombre et sourd!

Il n’est pas vrai que l’âme altière et transportée
Bénisse son cruel fardeau.
Même si l’on paraît éblouie et hantée,
L’on ne vit qu’en courbant le dos.

Comment se réjouir d’avoir livré sa chance
À l’étranger vague et secret
Qui, selon sa rieuse ou grave nonchalance,
Nous emmêle à son sort distrait?

— Ah! pouvoir n’aimer pas celui qu’on aime! N’être
Pas l’esclave d’un beau vivant!
Vivre libre, espérer, choisir, vouloir, connaître!
Fendre l’azur comme le vent!

Ne pas être liée avec de durs cordages,
Secs et fermés comme des poings,
Au charme inévitable et fortuit d’un visage,
Qu’on eût pu ne rencontrer point!

N’avoir pas transféré sa digne solitude,
Unique et nombreuse à la fois,
Dans un corps dont les yeux, la voix, la lassitude
Semblent sacrés ou bien narquois!

Ne pas être obligée à constater sans cesse
Que rien ne nous est plus soumis,
Et que, ne nous laissant qu’une atroce paresse,
Notre cœur bat dans l’ennemi!…

Bản dịch của Minh Sơn Lê

Khi yêu nhiều đâu có gì kiêu hãnh,
Với mắt chim ưng mà chúng ta nhìn
Tấp nập người qua, hờ hững, thoả tình,
Chìm trong ánh sáng nhạt nhoà tê tái.

Không có đoan trang với niềm yêu ái
Nét cao sang chỉ có ở mộng mơ;
Không ai nói những trận chiến ngưng chờ
Niềm khao khát, đêm âm thầm ngấu nghiến!

Không phải hồn kiêu sa và uyển chuyển
Chúc phúc cho nghiệt ngã gánh nặng thân.
Lúc đôi ta như loá mắt thất thần,
Để ta sống bằng cách cong người lại.

Làm sao cho vui khi cơ duyên đãi
Với người lạ xa thầm kín mơ hồ
Ai, vui tươi hay nghiêm nghị ơ thờ,
Đôi ta rối rắm nhau từ định mệnh?

- À! không thể yêu người! người không đến
Chẳng nô lệ vào cuộc sống đẹp tươi!
Sống tự do, mong, chọn, muốn, biết thôi!
Xẻ dọc trời xanh như là ngọn gió!

Không để cho buộc ràng bằng dây nhợ,
Khô khan và siết lại như nắm tay,
Trước quyến rũ khó qua của mặt mày,
Rằng đôi ta tưởng như không gặp gỡ!

Nỗi cô đơn rõ ràng chưa rời bỏ,
Độc đáo và cùng một lúc nhân hai,
Trong thân có ánh mắt, giọng mệt nhoài
Có vẻ thiêng liêng hay đầy quỷ quyệt!

Không bắt buộc phải liên hồi điểm xuyết
Chẳng hề là đối tượng của đôi ta,
Nên, chỉ cho sự lười biếng quá đà,
Trái tim chúng mình đập trong thù địch!…

In từ trang: https://www.thivien.net/ » Anna de Noailles » LXXXIV (Khi yêu nhiều đâu có gì kiêu hãnh)