18/04/2024 07:38Thi Viện - Kho tàng thi ca Việt Nam và thế giới

Hồi 06

Tác giả: Nguyễn Du - 阮攸

Thể thơ: Lục bát; Nước: Việt Nam; Thời kỳ: Nguyễn
Đăng bởi Vanachi vào 29/06/2005 11:09

 

Nhũng lại tham quan. Vương ông hàm oan chịu tội,
Bán mình chuộc bố. Nàng Kiều lỡ bước sa cơ!
(Câu 571-694)


Trông chừng khói ngất song thưa
Hoa trôi trác[1] thắm, liễu xơ xác vàng
Tần ngần dạo ngót lầu trang
Một đoàn mừng thọ ngoại hương[2] mới về
575. Hàn huyên chưa kịp giãi giề[3]
Sai nha[4] bỗng thấy bốn bề xôn xao:
Người nách thước[5], kẻ tay đao[6],
Đầu trâu, mặt ngựa, ào ào như sôi
Già giang[7] một lão một trai
580. Một dây vô lại buộc hai thâm tình[8]
Đầy nhà vang tiếng ruồi xanh
Rụng rời khung cửi, tan tành gói may.
Đồ tế nhuyễn[9], của riêng tây
Sạch sành sanh vét cho đầy túi tham
585. Điều đâu bay buộc[10] ai làm?
Này ai đan giậm[11], giật giàm bỗng dưng?
Hỏi ra sau mới biết rằng:
Phải tên xưng xuất[12] tại thằng bán tơ.
Một nhà hoảng hốt, ngẩn ngơ
590. Tiếng oan dậy đất, án ngờ loà mây[13]

Hạ từ[14] van lạy suốt ngày,
Điếc tai lân tuất[15], phũ tay tồi tàn
Rường cao[16] rút ngược dây oan,
Dẫu là đá cũng nát gan lọ người!
595. Mặt trông đau đớn rụng rời
Oan này còn một kêu trời nhưng xa
Một ngày lạ thói sai nha
Làm cho khốc hại chẳng qua vì tiền
Sao cho cốt nhục[17] vẹn tuyền?
600. Trong khi ngộ biến tòng quyền[18] biết sao?
Duyên hội ngộ[19], đức cù lao[20]
Bên tình, bên hiếu, bên nào nặng hơn?
Để lời thệ hải minh sơn[21]
Làm con trước phải đền ơn sinh thành[22]
605. Quyết tình, nàng mới hạ tình[23]:
Rẽ cho[24] để thiếp bán mình chuộc cha!
Họ Chung có kẻ lại già[25],
Cũng trong nha dịch[26], lại là từ tâm,
Thấy nàng hiếu trọng tình thâm
610. Vì nàng, nghĩ cũng thương thầm xót vay
Tính bài lót đó luồn đây,
Có ba trăm lượng, việc này mới xuôi,
Hãy về tạm phó giam ngoài,
Dặn nàng qui liệu[27] trong đôi ba ngày.
615. Thương lòng con trẻ thơ ngây
Gặp cơn vạ gió, tai bay bất kỳ.
Đau lòng tử biệt sinh ly[28]!
Thân còn chẳng tiếc, tiếc gì đến duyên!

Hạt mưa[29] sá nghĩ phận hèn
620. Liệu đem tấc cỏ quyết đền ba xuân[30]
Sự lòng ngỏ với băng nhân[31]
Tin sương[32] đồn đại, xa gần xôn xao
Gần miền có một mụ nào
Đưa người viễn khách[33] tìm vào vấn danh
625. Hỏi tên rằng: Mã Giám Sinh[34];
Hỏi quê, rằng: Huyện Lâm Thanh[35] cũng gần
Quá niên trạc ngoại tứ tuần[36],
Mày râu nhẵn nhụi, áo quần bảnh bao
Trước thầy, sau tớ, xôn xao
630. Nhà băng đưa mối, rước vào lầu trang
Ghế trên ngồi tót sỗ sàng
Buồng trong mối đã giục nàng kíp ra
Nỗi mình[37] thêm tức nỗi nhà[38]
Thềm hoa một bước, lệ hoa mấy hàng
635. Ngại ngùng dín gió[39] e sương
Ngừng hoa bóng thẹn, trông gương mặt dày
Mối càng vén tóc bắt tay
Nét buồn như cúc, điệu[40] gầy như mai
Đắn đo cân sắc cân tài
640. Ép cung cầm nguyệt, thử bài quạt thơ
Mặn nồng một vẻ một ưa
Bằng lòng khách mới tuỳ cơ dặt dìu
Rằng: Mua ngọc đến Lam Kiều,
Sính nghi[41] xin dạy bao nhiêu cho tường.
645. Mối rằng: Đáng giá nghìn vàng[42],
Dớp nhà[43] nhờ lượng người thương dám nài!
Cò kè bớt một thêm hai
Giờ lân ngã giá vàng ngoài bốn trăm
Một lời thuyền đã êm dầm[44]
650. Hãy đưa canh thiếp[45] trước cầm làm ghi
Định ngày nạp thái[46] vu quy[47]
Tiền lưng đã có, việc gì chẳng xong!

Một lời cậy với Chung công,
Khất từ[48] tạm lĩnh Vương ông về nhà
655. Thương tình con trẻ cha già
Nhìn nàng, ông những máu sa, ruột dầu
Nuôi con những ước về sau
Trao tơ phải lứa, gieo cầu[49] đáng nơi
Trời làm chi cực bấy trời!
660. Này ai vu thác[50], cho người hợp tan?
Búa rìu bao quản thân tàn,
Nỡ đày doạ trẻ, càng oan khốc già
Một lần sau trước cũng là
Thôi thì mặt khuất, chẳng thà lòng đau!
665. Theo lời càng chảy dòng châu
Liều mình, ông đã gieo đầu tường vôi
Vội vàng kẻ giữ người coi
Nhỏ to, nàng lại tìm lời khuyên can:
Vẻ chi một mảnh hồng nhan[51]
670. Tóc tơ chưa chút đền ơn sinh thành
Dâng thư đã thẹn nàng Oanh[52],
Lại thua ả Lý[53] bán mình hay sao?
Cỗi xuân[54] tuổi hạc[55] càng cao,
Một cây gánh vác biết bao nhiêu cành
675. Lòng tơ[56] dầu chẳng dứt tình
Gió mưa[57] âu hẳn tan tành nước non[58]
Thà rằng liều một thân con
Hoa dù rã cánh[59], lá còn xanh cây
Phận sao đành vậy cũng vầy[60]
680. Cầm như chẳng đậu[61] những ngày còn xanh
Cũng đừng tính quẩn lo quanh
Tan nhà là một, thiệt mình là hai.
Phải lời ông cũng êm tai
Nhìn nhau giọt ngắn, giọt dài ngổn ngang

685. Mái ngoài họ Mã vừa sang
Tờ hoa đã ký, cân vàng mới trao
Trăng già độc địa làm sao!
Cầm dây chẳng lựa, buộc vào tự nhiên!
Trong tay đã sẵn đồng tiền
690. Dầu lòng đổi trắng thay đen khó gì,
Họ Chung ra sức giúp vì[62]!
Lễ tâm[63] đã đặt, tụng kỳ cũng xong
Việc nhà đã tạm thong dong
Tinh kỳ[64] giục giã đã mong độ về
[1] Chữ này các bản phiên âm là “giạt”, “trác”, “chác”. Âm “giạt” cũng đúng, nhưng dễ bị hình dung là hoa trôi nổi trên sông nước, đáng phải hình dung là màu hoa héo úa lớp phấn nhung trên cánh nhạt đi.
[2] Làng ngoại, quê ngoại.
[3] Giãi bày, chuyện trò.
[4] Nha lại do quan trên sai phái đi.
[5] Thước: tay thước, một thứ võ khí cổ, bằng gỗ, dài độ một thước tây, cạnh vuông bốn góc, dùng để đánh người. Nách thước: nách cắp tay thước.
[6] Dao to, mã tấu, thứ võ khí bằng sắt, lưỡi to.
[7] Già: cái gông; giang: khiêng đi, giải đi. Ở đây nói cha con viên ngoại và Vương quan bị đóng gông lại.
[8] Tức hai người Vương ông và Vương Quan.
[9] Nhỏ bé, mềm mại, chỉ chung những đồ vàng ngọc quý gái và trang sức, quần áo dễ mang đi.
[10] Ý nói cái tai vạ tự đâu bay đến, buộc vào.
[11] Một dụng cụ đánh cá.
[12] Xưng ra, khai ra.
[13] Làm mờ cả bầu trời. Ý nói: một vụ hết sức oan uổng.
[14] Hạ lời, nói lời thanh minh để kêu cầu van xin.
[15] Thương xót, thương tình. Ý cả câu: tụi sai nha cứ phủ tay đánh đập, mặc những lời kêu van của nhà Kiều, chúng chỉ làm điếc làm ngơ.
[16] Thanh rường nhà bắc ở trên cao. Dây oan: dây trói oan uổng. Tụi sai nha trói và treo ngược hai cha con họ Vương lên rường nhà.
[17] Ruột thịt, chỉ Vương ông và Vương Quan.
[18] Gặp cảnh biến phải theo đạo “quyền” (không thể giữ nguyên đạo “kinh” như lúc bình thường được). Ý nói: phải tuỳ theo hoàn cảnh mà xử sự cho thích hợp.
[19] Gặp gỡ gắn bó nhau. Chỉ mối tình duyên giữa Kiều với Kim Trọng.
[20] Công ơn sinh dưỡng khó nhọc của cha mẹ.
[21] Chỉ non thề bể.
[22] Công ơn cha mẹ sinh ra và nuôi dưỡng nên người.
[23] Tỏ bầy ý nghĩ.
[24] Lời gạt đi ý kiến những người khác để nói lên ý kiến của mình một cách kiên quyết.
[25] Người gia lại già.
[26] Người làm việc ở nơi gia môn, tức nơi công sở của các phủ huyện.
[27] Thu xếp, lo liệu.
[28] Chết vĩnh biệt nhau gọi là “tử biệt”, sống mà xa lìa nhau gọi là “sinh ly”. Đó là hai cảnh thương tâm lớn của đời người. Tuy là hai cảnh, nhưng người ta thường dùng làm một thành ngữ, để nói chung cho người gặp cảnh “tử biệt” cũng như người gặp cảnh “sinh ly”.
[29] Chỉ thân phận người con gái. Ca dao: “Thân em như hạt mưa sa, Hạt vào đài các, hạt ra ruộng lầy”.
[30] Tấc cỏ, ba xuân: do chữ “thốn thảo”, “tâm xuân”. Thơ tả tình đi chơi xa nhớ mẹ của Mạnh Giao đời Đường có câu: “Dục tương thốn thảo tâm, Báo đáp tam xuân huy” (Ai bảo cái lòng của ngọn cỏ một tấc (ngọn cỏ ngắn) báo đáp được ánh sáng ấm áp của ba tháng xuân). Tấc cỏ ví với người con, ba xuân ví với công ơn cha mẹ.
[31] Người làm mối.
[32] Do chữ sương tín. Tin sương là ngụ ý chỉ tin tức truyền đi.
[33] Khách phương xa.
[34] Sinh viên học tại Quốc tử giám, một thứ trường đại học của triều đình phong kiến, lập ở kinh đô để đào tạo người ra làm quan.
[35] Một huyện thuộc tỉnh Sơn Đông (Trung Quốc).
[36] Bốn mươi tuổi (mỗi một tuần là mười tuổi).
[37] Nỗi riêng của mình, chỉ cuộc tình duyên dở dang với Kim Trọng.
[38] Nỗi tai vạ của toàn gia đình họ Vương.
[39] Sợ gió.
[40] Cách điệu, cốt cách.
[41] Đồ dẫn cưới, tiền dẫn cưới.
[42] Đời hán, một nghìn vàng tức là một cân vàng, sau dùng để chỉ nghìn lạng vàng.
[43] Nhà gặp lúc hoạn nạn.
[44] Ý nói sự việc đã lo lót xong xuôi, êm thấm, giống như chiếc thuyền đã đứng êm dầm, khôn còn tròng trành nữa.
[45] Lá thiếp biên tên, tuổi (nhân trong thiếp có biên tuổi, tức niên canh, nên gọi là canh thiếp). Theo hôn lễ xưa, khi bắt đầu dạm hỏi, nhà trai, nhà gái trao đổi canh thiếp của trai gái để đính ước với nhau.
[46] Chỉ lễ dẫn đồ cưới.
[47] Về nhà chồng, chỉ lệ đón dâu.
[48] Đơn xin (nhà Kiều làm đơn xin tạm tha cho Vương ông).
[49] Hán Vũ Đế kén phò mã, cho công chúa ngồi lên lầu, ném quả cầu xuống, ai cướp được thì làm phò mã.
[50] Vu là đổ tội cho, thác là đặt điều ra.
[51] Như nói một mụn con gái.
[52] Nàng Đề Oanh. Theo Liệt nữ truyện, Đề Oanh người đời Hán, khi cha nàng là Thuấn Vu Ý phạm tội bị hạ ngục ở Trường An chờ ngày hành hình, Đề Oanh dâng thư lên vua Văn Đế, xin nộp mình làm giá hầu cho các nhà quan để chuộc tội cho cha, Văn Đế cảm động, xuống chiếu tha cho cha nàng.
[53] Nàng Lý Ký. Theo sách Đường đại tùng thư, Lý Ký đời Đường nhà nghèo, tự nguyện bán mình cho người làng đem cúng thần rắn để lấy tiền nuôi cha mẹ. Về sau nàng chém chết thần rắn rồi lấy vua Việt Vương.
[54] Gốc cây xuân, chỉ người cha.
[55] Tuổi con chim hạc, như nói tuổi thọ. Sách xưa nói, chim hạc sống lâu một nghìn năm.
[56] Tấm lòng thương con vương vấn không dứt.
[57] Chỉ những tai biến xảy đến.
[58] Chỉ cơ nghiệp nhà (nước non cũng như giang sơn).
[59] Tức cây còn xanh lá, nói Vương ông được an toàn.
[60] Cũng vậy, cũng thế thôi.
[61] Một cái hoa kết được thành quả, hay một cái quả giữ được đến lúc chín, không bị nửa chừng rụng đi, thì người ta gọi là cái hoa đậu, cái quả đậu. Cả câu ý nói cũng xem như là đã chết ngay từ lúc còn nhỏ tuổi.
[62] Giúp đỡ.
[63] Lễ vật của dân sự “thành tâm” đem đút lót cho bọn quan lại. Tụng kỳ: kỳ xử kiện, tức phiên xử án.
[64] Người ta thường dùng chữ tinh kỳ để chỉ cái ngày thành hôn, vì theo hôn lễ xưa, người ta đón dâu vào buổi tối.

In từ trang: https://www.thivien.net/ » Nguyễn Du » Hồi 06